Anna hơi thấp thỏm đi về phía nhà bố mẹ mình.
Lâm Chính đã bảo đám người Khang Gia Hào, Phương Thị Dân liên hệ với những người bạn luật sư ở nước Mễ, nhờ họ giúp Anna giải quyết tranh chấp nợ nần kiện tụng.
Bây giờ Anna đã được xóa khỏi danh sách đen của ngân hàng, món nợ cũng đã được Lâm Chính trả gần hết.
Tất nhiên, Anna không thích lấy đồ của người khác mà không làm gì, cô ta yêu cầu số tiền trả nợ sẽ trừ vào tiền lương trong tương lai của cô ta.
Lâm Chính bị cô gái ngay thẳng này chọc cười, anh cũng không phản đối, có điều, tiền lương của Anna nhất định phải cao hơn.
Ban đêm.
Anna đứng ở cổng, đặt tay lên chuông cửa, muốn nhấn nhưng không dám.
Ngày mai cô ta phải đi nước Y.
Hoàng tử Birken đã sắp xếp mọi thứ cho cô ta.
Hoàng tử rất vui lòng khi có Sở nghiên cứu Đông y đặt tại nước Y, hoàng thất cũng vui mừng ra mặt, dù sao Hiệp hội Đông y này có mối quan hệ mật thiết với Tập đoàn Dương Hoa.
Vì vậy, Anna phải tới tạm biệt với bố mẹ mình.
Nhưng nghĩ đến thái độ lúc trước của bố mẹ, cô ta cũng hơi do dự.
“Bố mẹ… chắc là không muốn gặp mình đâu nhỉ?”
Anna thì thầm, hít một hơi thật sâu, bỏ tay ra khỏi chuông cửa, xoay người định rời đi.
Nhưng vào lúc này.
Cạch cạch.
Cửa được mở ra.
“Anna?”, một giọng nói quen thuộc vang lên.
Anna không khỏi giật mình, quay đầu lại, nhìn thấy dáng người hơi mập mạp của mẹ xuất hiện ở cửa.
“Mẹ..”, Anna ngạc nhiên.
“Con gái yêu của mẹ, sao con còn đứng ở cửa? Mau vào đi, đừng để bị cảm lạnh”, bà Daisy đau lòng, vội vàng tiến lên nắm tay Anna kéo vào trong nhà.
Anna hơi sửng sốt, cảm thấy thái độ của mẹ mình rất khác so với lần trước đến đây…
Geno đang ngồi trên ghế sô pha đọc báo, ông ta đeo một cặp kính kiểu cũ, khi thấy Anna đi vào, ông ta lập tức đặt tờ báo xuống, ôm chầm lấy Anna.
"Bố?", hốc mắt Anna đỏ ửng, cảm thấy hơi khó hiểu.
“Anna, thật xin lỗi, bố không ngờ đây là một sự hiểu lầm, cũng không ngờ những tên khốn ở Hiệp hội Y tế kia lại đối xử với con như vậy! Con chịu khổ rồi, thật xin lỗi, con gái của bố!”, Geno nhắm mắt lại khẽ nói, trong đôi mắt già nua đầy vẻ áy náy.
“Bố, mẹ, hai người sao vậy?”, Anna ngạc nhiên hỏi.
“Chúng ta không sao, chúng ta chỉ là xấu hổ về những gì mà mình đã làm”, Geno thở dài nói.
“Bố, mẹ, chuyện đã qua rồi không nên nhắc lại nữa”, Anna nhẹ giọng nói.
Geno im lặng nhìn Anna, trong lòng cảm thấy hổ thẹn.
Daisy cũng không khỏi lau nước mắt, lúc này như nghĩ tới điều gì đó, vội vàng nói: “Con gái, con chưa ăn cơm phải không? Mau ngồi xuống, mẹ sẽ nấu món gì đó thật ngon cho con”.
“Vâng, thưa mẹ”, Anna mỉm cười ngọt ngào nói.
“Đúng lúc tôi cũng đang đói, Daisy, làm nhiều thêm một ít”.
"Được”.
Daisy liếc nhìn Geno, rồi đi vào trong bếp bận rộn nấu nướng.
Lúc này.
Đinh đong... Đinh đong...
Tiếng chuông cửa dồn dập vang lên.
Ba người trong nhà đều hơi sửng sốt.
“Chờ một lát, tới ngay!”
Geno chạy ra mở cửa.
Không ngờ người đứng ở cửa chính là chú của Anna, tên là Pete.
“Geno, Anna về chưa?” Pete vội hỏi.
“Có chuyện gì vậy Pete! Tận thế đến sao?” Geno nói đùa.
“Nói cho em biết, Anna
có ở bên trong không?”, Pete hét lớn.
Geno âm thầm cau mày, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Anna ở trong phòng, sau đó nhìn Pete, trầm giọng nói: “Con bé ở bên trong, nhưng tôi phải nói cho chú biết, nếu muốn làm phiền Anna thì chú phải bước qua ải của tôi trước!”
“Em không phải tới gây chuyện!”, Pete vội vàng đi vào.
“Chú Pete, sao vậy?” Anna căng thẳng nhìn Pete hỏi.
“Anna, nói cho chú biết, có phải cháu có quan hệ rất tốt với anh Lâm đến từ Hoa Quốc không?”, Pete chống tay lên bàn, nghiêng người về phía trước, vội vàng hỏi Anna.
“À… Anh ấy… Anh ấy là thầy của cháu…”, Anna dè dặt nói.
“Vậy cháu có thể mua thuốc đặc trị cho bọn chú từ chỗ thầy của cháu được không? Bố mẹ của thím cháu đều cần thuốc nhồi máu não. Bọn họ tuổi đã cao, lại không thể ngừng thuốc, chú có thể đưa cho cháu tiền, rất nhiều tiền, xin cháu hãy bảo cậu ta bán thuốc cho nhà bọn chú!” Pete vội vàng nói.
Vừa dứt lời, Anna và Geno chợt hiểu ra.
Hóa ra… Pete là đến xin thuốc!
Tuy nhiên vẫn chưa xong.
Đinh đong! Đinh đong...
Tiếng chuông cửa dồn dập lại lần nữa vang lên.
Geno giật mình, định mở cửa, nhưng vừa đặt tay lên chốt cửa thì cảm thấy có gì đó không đúng nên lập tức vén rèm lên nhìn ra ngoài.
Ông ta phát hiện không biết từ lúc nào trước cửa nhà đã đậu chật kín ô tô, vô số người dân nước Mễ tụ tập ở trước cửa, giơ cao tiền giấy trong tay, hét lớn.
“Cô Anna, xin cô hãy bán thuốc đặc trị cho chúng tôi!”
“Cầu xin cô, cô Anna!”
“Cô Anna, tôi muốn gặp cô!”
Tiếng la hét vang lên không ngừng.
Bố mẹ của Anna hoàn toàn choáng váng.
Anna cũng ngây người tại chỗ.
Lúc này, cô ta mới lờ mờ hiểu ra ý đồ của thầy mình.
Lần này địa vị trong nước của cô ta e là sẽ hoàn toàn áp đảo Ramon.
Cô ta đã trở thành hy vọng duy nhất của vô số người dân, là vị cứu tinh duy nhất…
Lúc này, một cuộc điện thoại gọi tới.
Anna liếc nhìn dãy số, là một số lạ.
Cô do dự một lúc, nhưng vẫn ấn nút kết nối.
Tuy nhiên, sau khi trò chuyện được vài câu, vẻ mặt Anna đã thay đổi ngay lập tức.
“Thưa ông, tôi phải gọi điện cho thầy của tôi trước…”, Anna lo lắng nói.
“Tôi đợi điện thoại của cô, cô Anna!” đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói nghiêm túc, sau đó cúp máy luôn.