“Xin chào! Anh Trung!”, Tô Nhu cũng đưa tay ra, bắt tay anh ta.
Lâm Chính ở phía sau thấy vậy, âm thầm nhíu mày.
Mặc dù anh biết đó là lễ nghĩa cơ bản, nhưng nhìn thấy vợ mình bắt tay với người khác như vậy vẫn cảm thấy không thoải mái.
Có lẽ là vì chủ nghĩa đàn ông trong lòng mà ra.
“Chủ tịch Tô, cô đi đường vất vả rồi, lên xe đi, xin cho phép tôi được đón tiếp tẩy trần cho cô”, người đàn ông mỉm cười kéo cửa xe ra.
“Anh Trung, không cần đâu, sắp xếp cho chúng tôi chỗ đặt chân là được rồi”, Tô Nhu uyển chuyển từ chối.
“Haizz, thế sao được? Cô đến Hạ Kinh chúng tôi thì là khách, tiếp đón khách sao chúng tôi có thể chậm trễ được? Nói cách khác, Chủ tịch Tô không muốn cho tôi chút thể diện này sao?”, người đàn ông nói với giọng điệu trêu đùa.
“Tôi không có ý này… Haizz, được thôi, thịnh tình của anh Trung có mà từ chối, vậy làm phiền anh rồi”, Tô Nhu không lay chuyển được anh ta, chỉ đành đồng ý.
Tô Nhu lên xe, Lâm Chính đi sát theo sau.
Người đàn ông liếc nhìn Lâm Chính, hơi nghi hoặc, lên tiếng: “Chủ tịch Tô, tôi nhớ trợ lý của cô là một cô gái, người này là ai…”.
“À… Đây là chồng tôi, anh ấy vừa khéo đến Hạ Kinh có chút chuyện, nên tôi nói anh ấy đi cùng tôi”, Tô Nhu nặn ra nụ cười, nói.
“Hóa ra là vậy, hân hạnh được gặp!”, người đàn ông đưa tay ra với Lâm Chính.
Lâm Chính gật đầu tỏ ý, bắt tay với anh ta.
Rolls Royce chậm rãi khởi động.
Nhưng bầu không khí trong xe rõ ràng đã thay đổi so với trước kia.
Lâm Chính khẽ nhướng mày, nhìn về phía kính chiếu hậu, lúc này mới phát hiện cậu Trung kia vừa lái xe vừa thỉnh thoảng liếc nhìn kính chiếu hậu, giống như đang nhìn gì đó.
Con đường nơi sân bay này trừ giờ cao điểm, nếu không, bình thường sẽ không có nhiều xe. Ở phía sau chiếc Phantom này cũng không có xe đi theo.
Không nghi ngờ gì nữa, cậu Trung này vẫn luôn chú ý đến Tô Nhu.
Lâm Chính bất lực thở dài.
Đột nhiên anh hiểu ra vì sao Tô Nhu đột nhiên lại nói anh đi cùng cô đến Hạ Kinh.
Hóa ra là để đề phòng cậu Trung này…
Xe đi được nửa tiếng mới vào trung tâm thành phố, sau đó dừng lại trước một khách sạn năm sao.
Người tiếp đón ngoài cửa lập tức chạy tới, mở cửa xe.
“Anh Trung, chào buổi chiều!”, người tiếp đón mỉm cười nói.
Hiển nhiên, cậu Trung này là khách quen ở đây.
“Sắp xếp xong hết chưa?”, cậu Trung mỉm cười hỏi.
“Đã sắp xếp ổn thỏa rồi, dùng bữa ở phòng VIP tầng hai”, người tiếp đón cười nói.
“Được!”.
Cậu Trung gật đầu, sau đó dẫn Lâm Chính và Tô Nhu vào trong.
Không thể không nói, trang trí của khách sạn này rất thu hút người khác. Sàn nhà và trần nhà đều lộng lẫy nguy nga. Ở giữa có một chiếc đèn treo thủy tinh rất lớn, rực rỡ chói mắt, cột trụ xung quanh đều có màu vàng kim. Một nghệ dĩ dương cầm đang biểu diễn quên mình trước cây đàn đặt ở chính giữa. Tiếng đàn tuyệt diệu vang khắp trong ngoài khách sạn, nhiều người khách dù đã dùng xong bữa vẫn ngồi trước bàn
yên lặng lắng nghe, chỗ nào cũng có vẻ xa hoa và thanh lịch.
Ba người đến phòng VIP ở tầng hai. Phòng VIP được xây bằng thủy tinh đen, bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài, thưởng thức tiếng đàn ở bên ngoài, nhưng bên ngoài lại không thể nhìn thấy bên trong.
Khi Tô Nhu và Lâm Chính đi vào phòng VIP mới phát hiện trong phòng đã có nhiều người.
Hơn nữa đều là người trẻ tuổi khoảng hai mươi, ba mươi tuổi.
“Ồ? Đây là Chủ tịch Tô lừng danh đây sao? Đẹp quá, xem ra lời đồn là thật”.
“Người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp như vậy lại tự sáng lập được một công ty của riêng mình, đúng là giỏi!”.
“Chủ tịch Tô, chào cô!”.
Hai mắt bọn họ phát sáng, vội vàng đứng lên chào hỏi Tô Nhu.
Tô Nhu hơi lúng túng mỉm cười, gật đầu tỏ ý.
“Chủ tịch Tô, đừng khách sáo, đây đều là những người hợp tác làm ăn với tôi, còn vài người là bạn tốt của tôi, đều là người mình cả, ngồi tự nhiên đi”, cậu Trung cười nói.
“Được”.
Tô Nhu gật đầu, ngồi xuống với Lâm Chính.
“Hai vị muốn uống chút rượu gì không?”, một người đàn ông tóc vuốt keo đứng dậy, cười hỏi.
“Không cần đâu, tôi không biết uống rượu cho lắm, tôi uống nước ngọt là được”, Tô Nhu nặn ra nụ cười, nói.
“Haizz, hôm nay khó có khi gặp được Chủ tịch Tô, chúng ta không uống một ly thì sao được? Ăn xong bữa cơm này là chúng ta bàn bạc công việc rồi. Chủ tịch Tô, sau này chúng ta đều là đối tác làm ăn, chẳng lẽ chút mặt mũi này cũng không cho chúng tôi sao?”, một người đàn ông khác vóc dáng hơi béo, đeo kính, cầm ly rượu cười nói.
“Chuyện đó…”, Tô Nhu hơi khó xử.
Mấy chuyện xã giao này cô vẫn chưa quen lắm.
Lúc này, Lâm Chính đứng dậy.
“Vợ tôi quả thật không giỏi uống rượu cho lắm, cô ấy bị dị ứng với cồn, mong mọi người đừng ép cô ấy. Nếu mọi người muốn uống thì để tôi uống cùng mọi người”, Lâm Chính mỉm cười nói.
Anh vừa dứt lời, bọn họ đều dồn hết ánh mắt lên người anh.
“Người này là…”, tên béo hỏi.
“À, tôi quên giới thiệu, đây là chồng của Chủ tịch Tô, tên… tên gì ấy nhỉ?”, cậu Trung nhìn Lâm Chính, hỏi.
“Tôi là Lâm Chính”.
“À, Lâm Chính, Lâm tiên sinh”, cậu Trung giới thiệu.
“Sao? Chủ tịch Tô kết hôn rồi à?”.
“Chưa nghe Chủ tịch Tô nhắc tới bao giờ”.
“Chúng tôi đều không biết…”.
Bọn họ đều rất bất ngờ, nhíu mày lại.