Lời này vừa dứt, Mạc Thanh kinh ngạc, sắc mặt tái mét.
Tất cả mọi người bên phía Hoa Quốc đều trợn tròn mắt.
Lại thấy Lâm Chính quay người, đi thẳng ra cổng sân vận động.
“Cậu Lâm, cậu đi đâu vậy?”, Tề Trọng Quốc sốt ruột gọi cậu lại.
“Tôi đã làm hết trách nhiệm bảo vệ vinh dự cho y học Hoa Quốc, tôi không phụ lòng tổ tiên!”.
Lâm Chính nói rồi đi thẳng ra khỏi cổng.
“Lâm Chính!”.
Lạc Thiên vội vàng muốn đuổi theo.
“Thiên Thiên!”, Lạc Bắc Minh lạnh giọng quát.
Lạc Thiên lập tức dừng bước chân, vẻ mặt tràn đầy bất lực.
Nhiều người trợn tròn mắt há hốc miệng.
Không ai ngờ sự việc lại diễn biến như vậy.
“Đi, lập tức phái người liên hệ người đó, nhất định phải mời cậu ta gia nhập Hiệp hội Y học Hàn Thành chúng ta!”, Park Young Joon nghiêng đầu nói.
“Vâng thưa ông Park!”, người đàn ông mặc Âu phục gật đầu đáp.
“Xem ông đã làm chuyện tốt gì đi!”, Tề Trọng Quốc tức giận đỏ mặt, lạnh lùng nhìn Mạc Thanh.
Mạc Thanh và nhiều bác sĩ khác đều xấu hổ cúi thấp đầu.
Cục trưởng Hác đứng sững tại chỗ, cả người giống như mất đi linh hồn.
Nếu cuộc thi lần này giao cho Lâm Chính đi thi thì bây giờ tin tức y học Hoa Quốc chiến thắng y học Hàn Thành đã lan truyền khắp thế giới.
Nhưng bây giờ… y học Hàn Thành lại có thêm một cơ hội.
Mọi người liên tục thở dài, khiến người ta buồn bã tuyệt vọng.
Không ngoài dự liệu.
Sau khi Lâm Chính đi, Tề Trọng Quốc bị buộc phải lên sàn đấu với Y Vương Hàn Thành và nhanh chóng thất bại.
Cuộc thi kết thúc tại đây.
Phía Hàn Thành vốn dĩ rất chán nản lập tức nhảy cẫng lên, ai nấy ngẩng cao đầu kiêu ngạo.
“Y học Hoa Quốc chỉ thế mà thôi!”.
“Đây là đại biểu của các người đấy sao? Thật kém cỏi!”.
Phía Hoa Quốc ai cũng buồn bã, một vài tiền bối tức giận giậm chân.
Cuộc thi đấu Hoa - Hàn kết thúc tại đây!
Đợi mọi người ra khỏi sân vận động, phóng viên bên ngoài lập tức ùa lên, đưa micro phỏng vấn bọn họ.
“Xin chào bác sĩ Tề, tôi là người của đài truyền hình Giang Thành, xin hỏi kết quả cuộc thi thế nào?”.
“Ông Mạc, kết quả cuộc thi đã có chưa? Y học Hoa Quốc chúng ta thắng rồi chứ?”.
“Cô Anna, cô có suy nghĩ gì về kết quả lần này? Ai đã thắng?”.
…
Các phóng viên dồn dập đưa ra câu hỏi.
Nhưng…
Câu trả lời của mọi người lại rất kỳ lạ.
Có người nói thắng rồi.
Có người nói thua rồi.
Điều này làm cho các phóng viên không hiểu ra sao.
Người dân cũng tròn mắt ngạc nhiên.
“Rốt cuộc là ai thắng?”.
“Ai có thể cho tôi một đáp án chính xác không?”.
Khi phỏng vấn phía Hàn Thành, phía Hàn Thành đều thống nhất một lời rằng họ đã thắng.
“Hừ, ai thắng ai thua còn phải hỏi sao? Tề Trọng Quốc có phải đại diện của phía Hoa Quốc các người không? Các người đi hỏi xem ông ấy có thua thầy của chúng tôi không.
Kết quả cuộc thi đã rất rõ ràng, đại biểu của các người thua rồi, đây là sự thật chắc chắn!”.
Người đàn ông mặc Âu phục giành lấy microphone của phóng viên, lớn tiếng nói.
Nghe thấy lời này, sắc mặt mấy người bên phía Tề Trọng Quốc đều cực kỳ khó coi.
“Ông Tề, ông thua thật rồi sao?”.
Đông đảo người dân xung quanh đồng loạt nhìn về phía Tề Trọng Quốc
Tề Trọng Quốc nhìn mọi người, ngập ngừng một lúc, sau đó gian nan cúi người xuống: “Trọng Quốc… hổ thẹn