Lần này Chu Quý muốn chặt đứt tay Lâm Chính.
Khó trách anh ta lại tức giận như vậy, chuyện tối hôm qua đã truyền ra ngoài, lần này không chỉ cậu Trung đối xử với anh ta khác biệt, mà ngay cả những người trong nhóm cũng ngầm cười nhạo anh ta.
Có thể nói anh ta đã vô cùng mất mặt, sao có thể không tức giận được cơ chứ?
Cho nên lần này anh ta không thèm suy nghĩ tới hậu quả.
Đương nhiên, nguyên nhân chính là anh ta cũng có chút hiểu biết về chồng của Tô Nhu.
Nghe nói người đàn ông này là một người ở rể, chơi bời lêu lổng, bị vợ mình coi thường.
Với bối cảnh như vậy, Chu Quý sẽ không kiêng nể gì hết!
Loại rác rưởi này, chẳng lẽ anh ta lại không động vào được?
Tuy nhiên, vào lúc con dao chém về phía cánh tay của Lâm Chính, người đàn ông bên cạnh đưa tay ra, nắm lấy cánh tay của Chu Quý.
Con dao trong nháy mắt treo ở trên vai Lâm Chính, không thể hạ xuống nữa…
Mọi người đều giật mình.
Lâm Chính cũng rất tò mò.
Anh còn đang chuẩn bị đánh trả, không ngờ rằng còn có người cứu anh?
“Triệu đệ, cậu muốn làm gì?”, Chu Quý bất mãn trừng mắt nhìn người đàn ông bên cạnh.
“Anh Chu đừng nóng giận, nhìn bên ngoài đi”, người đàn ông họ Triệu bĩu môi hướng ra ngoài.
Đám người Chu Quý nhìn theo, nhưng họ thấy một chiếc Bentley đậu bên cạnh quán trà, sau đó một số người đàn ông mặc vest bước xuống.
Vẻ mặt của mọi người đều căng thẳng.
“Chú Nam đến rồi!” Tiểu Yến nhỏ giọng nói.
“Chú Nam ghét nhất việc đánh đánh giết giết, anh Chu, nếu muốn bàn chuyện làm ăn với chú Nam, không thể để chú ấy thấy cảnh tượng này, nếu không việc làm ăn của anh không phải sẽ đi tong sao?”, người đàn ông họ Triệu cười nói.
“Đúng vậy! Lúc này thật sự không nên thấy máu!” Chu Quý hừ một tiếng, đưa dao cho người bên cạnh.
Người bên cạnh anh ta lập tức giấu đi.
“Thằng kia, anh ngoan ngoãn ở đó cho tôi, nếu không ngay cả hai chân của anh, tôi cũng giúp anh chặt đứt đấy, chờ tôi đón tiếp khách xong sẽ từ từ tính sổ với anh!”
Chu Quý lạnh lùng nói.
Sau đó, hai người bên cạnh ấn Lâm Chính xuống ghế, không cho phép anh rời đi.
Chu Quý chạy chậm mở cửa.
“Chú Nam, ha ha, đi thôi, mời chú vào trong!”, trên mặt Chu Quý đầy vẻ tươi cười, hớn hở nói.
“Xảy ra chuyện gì thế? Quán trà này sao lại đóng cửa? Vậy thì làm ăn thế nào được?” ông lão tên là chú Nam nhíu mày hỏi.
“Không phải vì chú sắp tới sao, nên tôi đã sớm dọn quán để đặc biệt chiêu đãi chú Nam đấy”, Chu Quý vội vàng cười nói.
Chú Nam không nói gì nữa.
“Đi thôi, chú Nam, mời đi lối này!”
Chu Quý đưa ông lão đến chiếc bàn tròn ở giữa, ngồi cách xa đám người Tiểu Yến.
Chú Nam liếc nhìn người đàn ông và phụ nữ ở đằng kia một lượt.
“Chú Nam!”
“Chú Nam!”
Nhiều người nặn ra nụ cười chào đón ông lão.
“Sao mọi người lại ngồi đó? Lại đây ngồi đi”, ông lão hờ hững nói.
“Không được, không được, ông và anh Chu còn có chuyện cần bàn, chúng tôi ngồi đây được rồi!”
“Chú Nam, chú muốn ăn gì không? Chú cứ việc nói”.
Mọi người cười nói.
“Không, tôi đã ăn sáng rồi! Vào thẳng vấn đề đi!”
Ông lão nói, nhưng không khỏi liếc nhìn về phía Lâm Chính.
Bởi vì Lâm Chính xoay lưng về phía ông ta, nên ông lão không nhìn rõ diện mạo của anh, nhưng bóng lưng của anh… lại cho ông lão một cảm giác quen thuộc khó hiểu.
Người này là...
Ông lão không chắc chắn lắm, ánh mắt nhìn chằm chằm lên người Lâm Chính.
“Chú Nam,tôi đã chuẩn bị xong bản kế hoạch, lô hàng này chú có thể giao cho nhà tôi làm, bảo đảm sẽ khiến chú hài lòng, đây là giá cả công ty chúng tôi chuẩn bị cho chú, chú có thể xem thử”.
Chu Quý kích động nói, sau đó lấy một tập tài liệu từ người bên cạnh, đưa nó tới trước mặt ông lão.
Nhưng… ông lão làm ngơ, vẫn nhìn Lâm Chính ở đằng kia.
“Chú Nam? Chú Nam…”
Chu Quý gọi mấy tiếng liền, ông lão vẫn như không nghe thấy.
Điều này khiến đám người Chu Quý bối rối.
Lúc này, chú Nam quay đầu lại, nhìn Chu Quý, chỉ vào người kia hỏi: “Người kia là bạn của cậu sao?”
“Người
kia?”, Chu Quý hơi sửng sốt, không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể lúng túng gật đầu: “Đúng… Đúng vậy…”
“Cậu ấy là…”
“Ồ, anh ta tên là Lâm Chính, tôi vừa mới quen… Chú Nam, sao vậy? Người này đụng chạm gì tới chú sao?”, Chu Quý thận trọng hỏi.
Theo lý mà nói, một người như chú Nam không thể nào quen biết với người vô tích sự như chồng của Tô Nhu.
Loài ký sinh trùng cấp thấp như vậy… Sao có thể liên quan đến chú Nam được chứ…
Chắc chú Nam nhận nhầm người rồi!
Chu Quý tự an ủi trong lòng.
Lúc này, chú Nam đứng dậy đi về phía Lâm Chính.
Ông ta đi hơi chậm, ánh mắt vẫn dán chặt lên người Lâm Chính.
Đám người Tiểu Yến đều sửng sốt, nhìn thấy chú Nam đến gần, mọi người đều lo lắng đứng dậy.
Chỉ có Lâm Chính vẫn ngồi đó, quay lưng về phía chú Nam, không hề nhúc nhích.
Mọi người cũng rất tò mò.
Nhưng lại thấy chú Nam dè dặt bước tới bên cạnh Lâm Chính, hơn nữa còn căng thẳng nhìn vào khuôn mặt Lâm Chính.
Chỉ liếc nhìn một cái, chú Nam đã gọi lớn:”Cậu Lâm?”
“Hả?”
Lâm Chính kinh ngạc quay đầu lại, kỳ quái nhìn về phía ông lão được gọi là chú Nam này, hờ hững nói: “Chúng ta quen nhau sao?”
“Cậu Lâm, là cậu thật sao? Ha ha, cậu quên lần trước chúng ta đã từng gặp nhau ở Dương Hoa rồi à?”, Chú Nam kích động nói.
Lâm Chính cau mày.
Khi đến Công ty Dương Hoa, anh thường sẽ không ngụy trang, chỉ khi rời khỏi Công ty Dương Hoa, quay về với Tô Nhu hoặc Lạc Thiên, anh mới ngụy trang, nhưng không ngờ rằng ông già này đã từng nhìn thấy anh khi anh ngụy trang.
“Khi đó tôi đang bàn chuyện với sếp Mã ở trong phòng họp thì cậu tới, chúng ta còn bắt tay đấy”, chú Nam vội nói.
Lâm Chính suy nghĩ, chợt nhớ ra.
“À, tôi nhớ ra rồi, là ông à…”
“Cậu Lâm đúng là quý nhân nhiều việc nên hay quên!”
Chú Nam cười ha ha nói
Kỳ thật ông ta căn bản không quen biết Lâm Chính, ông ta cũng chỉ gặp người này đúng một lần.
Sở dĩ ông ta khách sáo như vậy là vì người này có thể tùy ý cắt ngang cuộc họp của ông ta với Mã Hải, hơn nữa… Khi anh bước vào phòng họp, ông ta tận mắt nhìn thấy Mã Hải vội vàng đứng dậy, chạy tới rót trà, dọn chỗ cho anh…
Toàn bộ Dương Hoa có mấy người có thể khiến Mã Hải làm như vậy?
Chú Nam không biết.
Nhưng chú Nam cũng hiểu rõ!
Người này… Tuyệt đối không phải người bình thường!
Nhất định phải kết bạn!
Có lẽ nếu thu phục được người này cũng có thể nhân tiện thu phục được Mã Hải, đạt được mục đích hợp tác với Dương Hoa!
Chú Nam đang suy nghĩ, sau đó ngẩng đầu lên nói với Chu Quý: “A Quý! Không ngờ cậu lại là bạn của cậu Lâm! Sao cậu không nói sớm với tôi?”
“Hả?”
Chu Quý mơ hồ.
“Nếu cậu nói sớm thì chúng ta còn cần bàn bạc lâu, lãng phí nhiều thời gian như vậy sao? Tôi sẽ không xem bản kế hoạch của cậu, tất cả đều được thông qua, bây giờ ký hợp đồng luôn!”, Chú Nam phất tay nói.