"Anh… không… không có gì…", dường như lúc này Lương Huyền Mi mới nhớ ra người đứng bên cạnh mình là Lâm Chính, liền vội vàng nặn ra một nụ cười, nói.
Sắc mặt Lâm Chính thay đổi, trầm giọng nói: "Sao nào? Huyền Mi, ngay cả anh mà em cũng muốn giấu sao?".
"Anh… em không có ý đó…"
Lương Huyền Mi vội vàng giải thích, nhưng không biết nên nói thế nào. Bất đắc dĩ, cô ta chỉ đành thở dài nói: "Haizz, em nói cho anh biết vậy, thực ra cũng không phải là chuyện gì phức tạp, chỉ là có người đang quấn lấy Tiểu Điệp".
"Quấn lấy Tiểu Điệp?", Lâm Chính hơi nhíu mày: "Chắc không phải là cậu Vân kia đấy chứ?".
"Sao anh biết?".
Lương Huyền Mi vô cùng kinh ngạc.
"Lần trước lúc anh đưa Tiểu Điệp đến trường đã bắt gặp cậu ta tỏ tình với Tiểu Điệp, còn kéo đàn kéo đống, nên anh đã kéo Tiểu Điệp đi. Anh vẫn luôn lo lắng về chuyện này, không ngờ cậu ta vẫn chưa hết hy vọng".
"Vậy sao?".
Lương Huyền Mi cũng nhíu mày.
"Mâu thuẫn mà Tiểu Điệp vừa nói là sao? Em có mâu thuẫn gì với cậu Vân kia à?".
Lâm Chính lại hỏi.
"Cũng… cũng không có gì…", Lương Huyền Mi do dự một lát, rồi lựa chọn không nói.
Lâm Chính lại càng thấy nghi hoặc hơn.
"Còn không có gì? Lần trước chị đưa em đến trường thì bắt gặp đám cậu Vân, chị vốn muốn đuổi bọn họ đi, ai ngờ bên cạnh cậu Vân có một người rất lợi hại, ngay cả chị cũng không phải là đối thủ. Tuy sau đó hai bên không ai làm gì được nhau, nhưng cậu Vân lại lấy chuyện này ra để gây áp lực cho nhà họ Lương chúng ta. Chị cũng không còn cách nào khác, nên đến để xin lỗi đám cậu Vân".
Lương Tiểu Điệp chống hai tay vào hông, tức giận nói.
"Còn có chuyện như vậy sao?".
Sắc mặt Lâm Chính bỗng trầm xuống.
"Cậu Vân kia rõ ràng là cố ý gây sự, nếu chị còn tiếp tục ra mặt vì em như vậy, thì chắc chắn sẽ bị gia tộc nhốt lại", Lương Tiểu Điệp bất bình nói.
Lâm Chính nghe thấy thế, không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
"Cậu Vân gây sự với các em, tại sao gia tộc lại trừng phạt Huyền Mi chứ? Đây đâu phải là lỗi của Huyền Mi? Sao lại giúp người ngoài như vậy?".
"Anh không biết đấy thôi, sau khi em từ đảo Vong Ưu trở về, thì Hiệp hội Võ thuật Yên Kinh vẫn luôn theo dõi em. Thực ra gia tộc trừng phạt em cũng là do Hiệp hội Võ thuật Yên Kinh gây sức ép".
Lương Huyền Mi thở dài, bất đắc dĩ đáp.
"Tại sao Hiệp hội Võ thuật Yên Kinh lại nhằm vào em?".
"Bởi vì em là đệ tử của đảo Vong Ưu. Đối với nơi này, đảo Vong Ưu có thể nói là nơi vô cùng đặc biệt. Võ học của đảo Vong Ưu đã vượt quá phạm trù của võ thuật truyền thống. Hiệp hội Võ thuật Yên Kinh sợ em lấy võ làm loạn, phá hỏng quy tắc, nên đã theo dõi em một thời gian. Nếu trong thời gian này em gây ra chuyện gì, thì bọn họ không những ra tay xử lý em, mà còn gây áp lực cho cả gia tộc nữa", Lương Huyền Mi nhỏ giọng đáp.
"Nói vậy là… cậu Vân quấn lấy Tiểu Điệp cũng là để lợi dụng Hiệp hội Võ thuật Yên Kinh gây sức ép cho nhà họ Lương?", Lâm Chính hỏi.
"Không phải, trước khi em về, cậu Vân đã quấn lấy Tiểu Điệp rồi. Về việc gây sức ép cho nhà họ Lương, thì chắc là người có mưu đồ khác xúi giục cậu ta làm vậy".
"Nếu đã thế
thì em đừng đưa đón Tiểu Điệp nữa, nhỡ lại để cậu ta tìm được cơ hội".
"Nhưng… để Tiểu Điệp đến trường một mình thì em lại sợ xảy ra chuyện…", Lương Huyền Mi chần chừ một lát, mặt nhăn mày nhó đáp.
"Sợ cái gì chứ? Chẳng phải đã có anh sao? Để anh đưa Tiểu Điệp về trường", Lâm Chính mỉm cười nói.
Lương Tiểu Điệp nghe thấy thế thì lập tức giãy nảy lên, cuống quýt kêu la: "Không được! Tôi không cần anh đưa! Tôi tự đến trường được! Tôi dù chết cũng không cần anh đưa!".
"Tiểu Điệp, đừng gây chuyện nữa! Để anh ấy đưa em đi đi!", Lương Huyền Mi nghiêm khắc quát.
Có Lâm Chính đưa Lương Tiểu Điệp đi thì cô ta mới không cần lo lắng.
Nhớ tới khí thế không thể đón đỡ như chiến thần của anh ở đảo Vong Ưu, đến bây giờ cô ta vẫn vô cùng kích động.
Để Lâm Chính đưa Lương Tiểu Điệp đi học thì cậu Vân là cái thá gì chứ? Chắc chắn Tiểu Điệp sẽ bình yên vô sự.
"Em không cần! Em không cần! Chị, em sẽ tự đi một mình, em cẩn thận một chút là được, sẽ không sao đâu, đừng để anh ta đưa em đến trường được không? Chị, em xin chị đấy!", Lương Tiểu Điệp kéo cánh tay Lương Huyền Mi, nói đầy van lơn, còn sắp khóc tới nơi.
"Nghe lời!", Lương Huyền Mi nghiêm túc nói.
"Chị!".
"Em làm nũng cũng vô ích thôi, đây là vì an toàn của em", Lương Huyền Mi lại trầm giọng quát, vẻ mặt đầy kiên quyết, hoàn toàn không có vẻ gì là có thể thương lượng.
Lương Tiểu Điệp sửng sốt nhìn chị gái, vành mắt đỏ hoe, rưng rưng nước mắt.
"Chị… chị tàn nhẫn như vậy sao?", giọng nói của Lương Tiểu Điệp cũng run rẩy, sững sờ nói.
"Tiểu Điệp, chị làm vậy cũng là muốn tốt cho em thôi".
"Chị làm vậy không phải là muốn tốt cho em! Chị chẳng hiểu gì về em cả! Chị có biết anh ta là ai không? Nếu gặp phải cậu Vân thì chỉ có bị đánh nhừ tử thôi. Nếu để người trong trường nhận ra anh ta thì danh tiếng của em sẽ bị hủy hoại hoàn toàn", Lương Tiểu Điệp gào lên.
"Tiểu Điệp, sao em lại nghĩ như vậy chứ?", Lương Huyền Mi vô cùng ngạc nhiên.
"Tại sao em lại nghĩ như vậy à? Lẽ nào chị còn không biết rõ về anh ta sao? Anh ta chỉ là một thằng bất tài ăn bám, chẳng có chút bản lĩnh gì, sao có thể bảo vệ được em chứ? Dù sao em cũng sẽ đến trường một mình, em không cần ai đi theo cả. Nếu chị bảo tên vô dụng này đi theo em, em sẽ đánh anh ta".
Lương Tiểu Điệp vừa khóc vừa gào lên, sau đó xoay người chạy đi.
"Tiểu Điệp! Tiểu Điệp!".
Lương Huyền Mi cuống quýt gọi.
Nhưng Lương Tiểu Điệp đã chạy ra khỏi nhà họ Lương…