Lần này rõ ràng cậu Vân có chuẩn bị trước rồi mới đến. Lâm Chính liếc nhìn cậu ta, lại nhìn sang các lối đi khác thì thấy mỗi lối đi đều có người canh giữ.
E rằng đường đến cổng trường Đại học Sư phạm đều có người của cậu Vân canh giữ.
Nơi này đã bố trí thiên la địa võng, Lương Tiểu Điệp dù có lanh trí cũng đừng mong thoát khỏi vòng vây của cậu ta.
“Cậu Vân? Sao anh… anh lại ở đây?”, Lương Tiểu Điệp hoảng hốt, sắc mặt khó coi, người run rẩy, có vẻ lúng túng.
“Tiểu Điệp, chẳng phải chuyện này chứng minh chúng ta có thần giao cách cảm hay sao?”, cậu Vân thản nhiên cười nói: “Em xem, anh đoán em sẽ đi đường này nên đợi ở đây, không ngờ là em đến thật, vậy chẳng phải chứng tỏ tâm ý của chúng ta giống nhau sao?”.
“Anh… Anh muốn làm gì?”, Tiểu Điệp căng thẳng, cả người khẽ run lên.
“Tiểu Điệp, anh không muốn làm gì cả, anh chỉ muốn em làm bạn gái anh. Anh rất thích sự đơn thuần, thẳng thắn, thiện lương của em. Chỉ cần em chịu gật đầu, sau đó chúng ta đi ăn với nhau, mọi thứ sẽ dễ hơn nhiều không phải sao?”.
“Cậu Vân, không phải anh có bạn gái rồi sao? Tôi đã nghe nói rồi, nửa học kỳ anh thay ba người bạn gái, anh đi tìm bọn họ đi được không? Đừng quấn lấy tôi nữa… Tôi… Tôi vẫn chưa muốn tìm bạn trai…”, Tiểu Điệp gần như cầu xin.
“Anh có gì không tốt sao?”, cậu Vân kỳ quái nhìn cô ta.
“Anh chỗ nào cũng tốt, chỉ là… chỉ là tôi đã có người mình thích, tôi cũng từng nói với anh…”.
“Là cái tên Chủ tịch Lâm đó sao? Đáng tiếc anh ta lại thích vợ người khác, không thích kiểu nhóc con như em!”, cậu Vân khẽ cười nói.
Cậu ta vừa nói xong, vẻ mặt Lương Tiểu Điệp trở nên quái lạ, nhìn sang Lâm Chính ở bên cạnh.
Lâm Chính lại tiến lên.
“Được rồi cậu Vân, cậu đừng làm khó em gái tôi nữa. Chiều nay cô ấy còn có tiết học, phải nhanh chóng đến trường, cậu còn ở đây làm khó dễ cô ấy khiến cô ấy muộn học thì không hay”, Lâm Chính lên tiếng.
Cậu Vân nhìn anh với vẻ tò mò.
“Anh là…”.
“Tôi là anh trai của Tiểu Điệp”.
“Lương Bình Triều và Lương Quản Trạch tôi đã từng gặp, hình như trong mấy người anh trai của Tiểu Điệp không có anh thì phải?”, cậu Vân thản nhiên nói.
“Tôi là con nuôi của Lương Thu Yến. Nhưng cậu không cần phải băn khoăn về mối quan hệ giữa tôi và Tiểu Điệp, cậu nói người của cậu tránh đường đi, nếu làm lỡ việc học của cô ấy, tôi khó mà giải thích với mẹ nuôi”, Lâm Chính nói.
“Tôi cũng muốn để Tiểu Điệp đến trường nhanh hơn, nhưng cô ấy không đồng ý làm bạn gái tôi, bảo tôi làm sao nhường?”, cậu Vân mỉm cười nói.
“Cho nên ý cậu là cậu không nhường?”.
“Nếu tôi không nhường, các người có thể làm gì?”, cậu Vân cười nhạt nói.
Lâm Chính khẽ nhíu mày, muốn ra tay, nhưng nghĩ đến một khi mình ra tay sẽ chỉ rước lấy rắc rối cho gia đình Lương Thu Yến, anh suy nghĩ trong chốc lát, bèn nắm cánh tay của Lương Tiểu Điệp, nhẹ giọng nói: “Tiểu Điệp, chúng ta đi vào từ cửa lớn đi”.
“Úi, anh buông tay ra! Anh là ai chứ? Đừng bắt quàng làm họ!”.
Lương Tiểu Điệp đột nhiên giãy khỏi tay Lâm Chính, nhìn anh với vẻ mặt đầy chán ghét.
Lâm Chính nhíu mày, không lên tiếng.
Dù vậy, rõ ràng Lương Tiểu Điệp tán thành lời anh nói, quay người chuẩn bị đi vòng qua.
Nhưng hai người còn chưa đi được mấy bước, người ở các lối đi đã ùa tới, chặn đường đi của bọn họ lần nữa.
Tình hình có vẻ không ổn cho lắm.
Lương Tiểu Điệp vội vàng ném túi xách sang một bên, hơi run rẩy bày thế.
Nhà họ Lương dù gì cũng là gia tộc lớn, người trong tộc đều tập võ. Mặc dù Lương Tiểu Điệp nhỏ tuổi, nhưng cũng có đi theo anh chị mình học một chút võ thuật.
Tuy nhiên, chút võ mèo ba chân của cô ta đối phó với lưu manh côn đồ còn hơi quá sức, càng đừng nói tới đối phó với đám người như cậu Vân.
Lâm Chính nhìn chằm chằm những người này, hít sâu một hơi, vẻ mặt trở nên âm u lạnh lẽo.
Xem ra không thể không ra tay rồi!
“Tiểu Điệp, em ra sau anh đi”, Lâm Chính khẽ giọng nói.
“Ra… ra sau anh? Sao hả? Anh muốn
tôi nhìn anh chịu đòn à?”, Lương Tiểu Điệp run rẩy nói.
“Tôi không có ý đó…”.
“Tôi mặc kệ anh có ý gì, anh mau lấy điện thoại báo cảnh sát cho tôi, mau…”, Lương Tiểu Điệp sốt ruột hô lên.
“Đừng mơ nữa, em nghĩ anh sẽ cho em cơ hội đó sao? Tiểu Điệp, rõ ràng anh đã cầu xin em đến thế mà em vẫn mang lòng dạ sắt đá, vậy thì đừng trách anh!”, cậu Vân phất tay, thản nhiên nói: “Đưa cô ta lên xe, tôi muốn chơi với cô ta một lúc!”.
“Vâng thưa thiếu gia!”.
Đám tay chân gật đầu, lập tức xông về phía Lương Tiểu Điệp.
Hơi thở Lương Tiểu Điệp run lên, quay đầu hét lớn: “Mau báo cảnh sát!”.
Trên mặt Lâm Chính không có biểu cảm gì.
Bây giờ gọi điện thì không kịp nữa!
Huống hồ gọi cũng không giải quyết được vấn đề.
Anh âm thầm cử động ngón tay, ngay tức khắc có một cây châm bạc bay ra từ trong tay áo, dừng trên ngón tay anh.
Chợt thấy một vệ sĩ cao to xông tới chỗ Lương Tiểu Điệp.
Lương Tiểu Điệp vung nắm đấm về phía gã.
Nhưng gã hoàn toàn phớt lờ nắm đấm yếu ớt của Lương Tiểu Điệp, để mặc nắm đấm đánh vào ngực mình.
Ầm!
Tiếng động không quá lớn vang lên.
Lương Tiểu Điệp mở to hai mắt, ngây ngốc nhìn nắm đấm của mình.
Người kia chỉ nhún vai, sau đó đưa tay ấn lên vai Lương Tiểu Điệp, muốn khóa chặt hai tay cô ta.
Ngay khoảnh khắc đó.
Vù!
Một tia sáng bay nhanh ra ngoài, chui thẳng vào trong quần áo của gã vệ sĩ kia.
Trong chớp mắt, vệ sĩ kia không động đậy nổi.
Lương Tiểu Điệp hơi bất ngờ nhưng cũng không ngốc, lại liên tục đấm gã vài cú.
Dù sức lực không lớn, nhưng… đã có hiệu quả!
Cơ thể của vệ sĩ kia lung lay, sau đó ngã thẳng xuống đất, tư thế không thay đổi, trông cực kỳ quỷ dị.
“Cái gì?”.
Người xung quanh đều ngơ ngác.
Cậu Vân cũng âm thầm kinh ngạc.
Một gã đàn ông cao to lại ngã xuống như vậy?
“Uy lực cú đấm của mình… mạnh đến thế sao?”, Lương Tiểu Điệp không tin nổi nhìn nắm đấm trắng nõn của mình, vẻ mặt hơi ngơ ngác.
“Cậu chủ, hình như có chút không ổn”, một thanh niên mặc áo Trung Sơn ở bên cạnh cậu Vân hạ giọng nói.
“Sao? Đây là con nhóc kia giở trò à?”, cậu Vân nhíu mày hỏi.
“Không biết! Nhưng nhất định có chỗ kỳ quái!”, thanh niên mặc áo Trung Sơn lắc đầu, nhưng hai mắt vẫn nhìn chằm chằm Lương Tiểu Điệp.
“Lên! Tiếp tục lên!”, cậu Vân quát lên.
Bọn họ lập tức ùa lên.
Lương Tiểu Điệp sợ đến mức mặt trắng bệch, nào còn dám đánh trả? Cô ta ngồi hẳn xuống đất, ôm đầu run lẩy bẩy, không dám phản kháng nữa.
Thế nhưng… khi bọn họ đến gần Lương Tiểu Điệp, đột nhiên ai nấy cứ như trúng tà, đứng sững xung quanh Lương Tiểu Điệp, không động đậy gì được nữa, cứ như tượng điêu khắc.
“Cái gì?”.
Cậu Vân kinh ngạc.
Thanh niên mặc áo Trung Sơn ở bên cạnh cũng nghiêm túc nhìn…
“Cậu Vân, xem ra con nhóc đó… có cao nhân âm thầm giúp đỡ…”, thanh niên mặc áo Trung Sơn nghiêm túc nói.
“Cao nhân?”.
Hơi thở cậu Vân run rẩy, nhìn chằm chằm Lâm Chính ở phía sau Lương Tiểu Điệp…