Người thanh niên mở to mắt, cả cơ thể cố gắng hít thở.
Anh ta không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy lúc này từ phần cổ trở xuống đều mất đi cảm giác.
Vả lại còn là mất đi cảm giác nhất thời.
Tim anh ta đập liên hồi, phần đầu ong ong, trống rỗng. Nỗi sợ hãi ập đến.
Có chuyện gì vậy?
Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Vì sao đột nhiên toàn thân mình lại mất đi sức lực chứ?
Rốt cục là sự tồn tại thế nào mới có thể khiến mình trở thành thế này mà không hề hay biết?
E rằng đến cả sư phụ cũng không làm được. Người thanh niên mặt mày tái nhợt, ngoài hít thở ra thì không dám phát ra thêm âm thanh nào.
Cậu Vân bên đó cuối cùng cũng ý thức được có gì đó không ổn.
“Ai? Rốt cục là ai? Mau cút ra đây! Mau cút ra đây!”
Cậu Vân điên cuồng gào thét tứ phía, bộ dạng hoảng hốt lo sợ đến tột độ. Thế nhưng xung quanh lại không có bất kì ai đáp lời, chỉ có trên tầng của cư dân, có không ít người mở cửa sổ nhìn cảnh tượng bên này với vẻ mặt tò mò.
“Lẽ…lẽ nào là ma? Có…có ma? Có ma!”
Cậu Vân thét lên rồi đứng bật dậy, quay đầy bỏ chạy.
Thế nhưng, cậu ta chưa chạy được mấy bước thì cơ thể lại như bị điện giật run lên, sau đó “bịch” một tiếng, ngã nhào ra đất, toàn thân run bần bật.
“A…cứu, cứu tôi với…tôi…tôi khó chịu…khó chịu quá…”
Cậu Vân la lối, mặt mày méo xệch cả lại, trông dữ dằn thấy rõ.
Đôi tay cậu ta điên cuồng cào khắp toàn thân từ trên xuống dưới, trông không khác gì kẻ điên, từng vết thương rỉ máu xuất hiện, không lâu sau đó, cậu Vân trông đã chả còn như một con người mà giống như quỷ dữ.
Một số người qua đường sợ giật nảy mình, vội vàng gọi điện báo cảnh sát gọi xe cứu thương.
Không lâu sau đó, xung quanh vang lên tiếng còi hú đinh tai.
Lâm Chính hạ giọng, nói: “Tiểu Điệp, em mau tới trường đi, mọi việc ở đây có anh lo”.
“Vâng…vâng”.
Lương Tiểu Điệp cũng bị cảnh tượng trước mặt làm cho sợ hãi nên chỉ đáp lời trong vô thức, sau đó hai chân mềm nhũn, run rẩy bước đi khỏ khu dân cư.
Một lát sau, đội tuần tra đã tới
Lâm Chính gọi điện cho Vệ Yến bảo cô tới xử lý.
Đội tuần tra tìm kiếm các camera giám sát xung quanh, có điều lại không phát hiện ra có gì bất thường, cũng không thấy dấu hiệu Lâm Chính ra tay, vả lại, ngoại trừ cậu Lâm toàn thân đầy thương tích ra thì những người khác đều bình an vô sự, do vậy họ chỉ lấy lời khai rồi để Lâm Chính về nhà.
Cậu Vân và người thanh niên kia thì được đưa tới bệnh viện chữa trị.
Toàn thân cậu Vân ngứa ngáy khó chịu, vả lại còn đột nhiên phát tác, dùng thuốc chữa ngứa không có tác dụng, tiêm thuốc cũng không có tác dụng, do vậy mà bác sĩ chỉ còn cách giữ chặt hai tay cậu ta lại, tránh cậu ta lại lấy tay móc luôn vào mắt mình.
Người nhà họ Vân cũng bị kích động, họ vốn tưởng rằng con mình bị bệnh gì kì dị, người nào người nấy vội vàng liên hệ với chuyên gia y học nổi tiếng.
Thời gian cứ thế dần trôi, người thanh niên kia thì dần hồi phục sức lực, nhưng lại không thể nào xuống nổi giường, chỉ có thể nằm trên giường tĩnh dưỡng.
Rắc.
Lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, một ông lão đầu tóc bạc phơ ăn mặc giản dị bước vào.
“Sư phụ? Sao sư phụ lại tới đây ạ?”
Người thanh niên bất ngờ nhìn ông lão đang bước vào.
“Nếu ta không đến thì đồ đệ của ta bị đánh chết cũng không biết mất!”, ông lão chắp tay ra sau rồi bước vào, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Người thanh niên thẫn thờ sau đó hổ thẹn cúi đầu: “Con xin lỗi sư phụ, con đã khiến sư phụ mất mặt rồi”.
“Biết là ai làm sao?”, ông lão
trầm giọng hỏi.
Người thanh niên lắc đầu: “Sư phụ, con không nhìn rõ khuôn mặt của đối phương”.
“Cái gì?”, ông lão sững người: “Đến cả đối phương mà con cũng không nhìn rõ, ấy vậy lại bị đối phương đánh ra nông nỗi này sao?”
“Đây…đây…, con không biết rốt cục xảy ra chuyện gì, con chỉ làm theo ý cậu Vân dặn, lôi nha đầu kia tới, thế nhưng đúng lúc con chạm phải nha đầu đó thì toàn thân con đột nhiên không còn chút sức lực, con ngã ra đất không sao cử động được, sau đó thì được xe cấp cứu đưa tới đây…”, người thanh niên đáp.
“Sao có thể?”, ông lão nghe lời người thanh niên nói mà giật mình.
“Sư phụ, liệu có phải con bị người ta điểm huyệt không?”
“Có khả năng! Nếu như là điểm huyệt cách không gian thì theo lí mà nói có thể làm được, thế nhưng…”
“Thế nhưng gì cơ ạ?”
“Thế nhưng nếu như là điểm huyệt cách không gian thì không thể quá xa. Nếu con đến cả đối phương còn không nhìn rõ thì theo lý mà nói hắn ta ít nhất phải cách con vài trăm mét, thậm chí xa hơn. Trên đời này không ai có khả năng điểm huyệt con ở khoảng cách xa như vậy!”
“Vậy sao ạ?”
“Vả lại, điểm huyệt chỉ là làm tê liệt thần kinh của con khiến cho con không thể nào cử động, khong thể rút hết sức lực của con khiến con tê iệt như vậy. Bất cứ thủ pháp điểm huyệt nào của các môn phái cũng không đủ để khiến một võ sĩ như con tê liệt đến vậy. Theo như ta thấy thì đây không phải do điểm huyệt, hơn nữa, nếu như con bị điểm huyệt thì mấy người phía cậu Vân kia giải thích thế nào? Điểm huyệt còn có thể để cậu Vân trông như thế sao?”
“Vậy thì chuyện gì xảy ra vậy ạ?”, người thanh niên hiếu kì hỏi.
“Ta không rõ”, ông lão lắc đầu.
Thế nhưng đúng lúc này, ông lão đột nhiên ý thức được gì đó nên giơ tay người thanh niên kia lên, chỉ thấy mạn cánh tay có một lỗ châm rất nhỏ.
“Vừa rồi y tá tiêm cho con sao? Mũi tiêm gì mà nhỏ như vậy?”, ông lão hỏi.
“Con không tiêm, chỉ là họ kê cho con ít thuốc phục hồi để con nghỉ ngơi thôi…”
“Vậy lỗ tiêm này…”
Ông lão chăm chú nhìn cánh tay và như nhớ ra gì đó, sắc mặt thay đổi rõ rệt sau đó vội vàng chạy đi.
“Sư phụ, sư phụ!”, người thanh niên vội gọi nhưng không có tiếng đáp lời.
Không lâu sau đó, ông lão mới quay trở lại, trên đầu ngón tay còn đang cầm một cái châm bạc.
“Sư phụ, đây…đây là gì ạ”, người thanh niên tò mò, hỏi.
“Cây châm bạc tìm thấy trên người cậu Vân! Chính nó châm dưới nách của cậu ta”.
Ông lão chăm chú nhìn cây châm bạc, khản giọng nói: “Các con…có lẽ đã gặp được một cao thủ y võ cực kì lợi hại!”
“Cao thủ y võ?”, người thanh niên run rẩy, hỏi: “Lợi hại thế nào ạ?”
Ông lão nhắm mắt trầm ngâm một hồi sau đó mới chậm rãi lên tiếng: “Có lẽ…còn mạnh hơn cả sư bá của con…”