“Cậu…”, thấy Lâm Chính phớt lờ mình, chị Mai tức giận đến đỏ mặt, cả người run lên.
“Chị Mai, hay là bỏ đi, để anh ấy ở đây ăn chút gì đó đi, muộn chút nữa chắc anh ấy sẽ về thôi”, Tô Nhu không khuyên được Lâm Chính, chỉ đành thỏa hiệp, vội kéo chị Mai lại nói.
“Đồ chó rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!”, chị Mai nghiến răng nghiến lợi, hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Chính, lạnh giọng nói: “Nếu cậu muốn ở lại đây thì tôi cho cậu ở, hi vọng lát nữa cậu đừng hối hận!”.
“Được, tôi đợi cô”.
Lâm Chính cầm ly rượu vang, nhấp một ngụm vô cùng tao nhã.
Chị Mai tức giận, phất tay rời đi.
“Chị Mai! Chị Mai!”.
Tô Nhu vội vàng đuổi theo, nhưng vô dụng.
Cô quay phắt lại, gương mặt lạnh lùng nhìn Lâm Chính.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”.
“Nếu em muốn tìm người đầu tư hợp tác làm ăn thì hoàn toàn không cần, anh có tiền”, Lâm Chính lấy trong túi ra một chiếc thẻ ngân hàng, thản nhiên nói: “Trong này có hai mươi triệu tệ, đủ cho em dùng làm vốn khởi động”.
“Đến lúc này rồi, anh đừng giả điên nữa có được không?”.
Tô Nhu bỗng nhiên chụp lấy thẻ ngân hàng đặt trên bàn, ném về phía Lâm Chính.
Cô tuyệt đối không tin Lâm Chính có thể có được mấy chục triệu tệ.
Vành mắt cô đỏ lên, vừa giận vừa tức.
Vì sao mình phải đến tham gia bữa tiệc này? Vì sao phải ăn mặc như thế này? Không phải là vì lập nghiệp, vì cuộc sống, vì chèo chống cái nhà không lớn này sao?
Trong lòng Tô Nhu vô cùng đau khổ và thất vọng.
Mình vất vả lắm mới tranh thủ được cơ hội này, nhẫn nhịn mọi sự chua xót trong lòng làm tất cả, chồng mình lại chỉ biết làm loạn, gây rối…
Tô Nhu cảm thấy mình sắp ngã quỵ.
“Cậu là… Tiểu Nhu?”.
Lúc này, một giọng nói ngạc nhiên vang lên.
Tô Nhu âm thầm lau nước mắt, nghiêng đầu sang, thấy sau lưng mình có một cô gái và một chàng trai ăn mặc lộng lẫy xinh đẹp.
“Tiểu Nhiễm, Trương Hi? Là các cậu à?”, Tô Nhu ngạc nhiên.
“Ha ha, xem ra tin đồn là thật”, cô gái mặc áo dạ hội trễ vai tên Tiểu Nhiễm cười bí hiểm: “Thật không ngờ chúng ta tốt nghiệp nhiều năm như vậy lại gặp nhau ở đây”.
“Phải… Mình cũng không ngờ.
Lúc nãy cậu nói tin đồn gì vậy?”.
“Ha ha, cậu thật sự không biết gì hết sao?”, người đàn mặc vest bên cạnh Trương Hi nâng ly, cười nói.
“Biết cái gì?”, Tô Nhu vẫn không hiểu gì.
Tiểu Nhiễm lại đến gần hơn, nhỏ giọng nói: “Bữa tiệc này là tổ chức cho cậu đấy!”.
Dứt lời,