“Sao thế? Em quen hắn à?”, Lâm Chính cầm bức thư, nhìn Lương Huyền Mi với vẻ kỳ lạ.
“Em chưa từng gặp hắn, nhưng tên của hắn…thì cả giới võ đạo Yên Kinh đều biết. Em biết ngay, sao mà hiệp hội có thể dễ dàng bỏ qua cho em như vậy được. Bọn họ mời cả Lệ Vô Cực tới rồi…Lần này…phải làm sao đây?”, Lương Huyền Mi run rẩy, mặt cắt không ra máu, miệng thì lầm bầm. Cô ta vốn đang bị thương nặng, giờ lại cử động nhiều khiến cho vết thương càng đau hơn.
“Được rồi Huyền Mi, chuyện này em đừng lo lắng, để anh xử lý”, Lâm Chính cất thư khiêu chiến, thản nhiên nói.
“Không, anh không đi được.Tên đó là thiên kiêu đấy”, Lương Huyền Mi rưng rưng nước mắt trông vô cùng kích động. Dứt lời, cô ta lại run rẩy, có lẽ là vết thương gây đau.
“Thiên kiêu à?”, Lâm Chính giật mình, không ngờ Lệ Vô Cực cũng ghê gớm như thế. Anh vội vàng giữ lấy Huyền Mi, bóp nhẹ người cô ta. Lúc này, Lương Huyền Mi mới cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.
“Anh! em biết anh từng tiếp xúc với thiên kiêu. Tư Mã Sóc Phương và Huyết Trường Phong của đảo Vong Ưu đều bại dưới tay anh. Nhưng…Lệ Vô Cực không phải thiên kiêu bình thường. Hắn xếp hạng cao hơn Tư Mã Sóc Phương và Huyết Trường Phong nhiều. Thự lực của hắn vô cùng khủng khiếp. Anh mà đấu với hắn thì em thật sự không dám chắc ai thắng ai thua đâu. Nghe đồn hắn vô cùng độc ác. Những người từng giao đấu với hắn đều bị đánh phế cả. Nếu anh xảy ra chuyện gì thì em…em…”
Lương Huyền Mi không nói tiếp được nữa, nước mắt cứ thế lăn dài trên má cô ta.
Lâm Chính im lặng. Vài phút sau, anh hít một hơi thật sâu: “Nếu anh không ra mặt thì Lệ Vộ Cực sẽ gây phiền phức với nhà họ Lương. Tới khi đó em và mẹ nuôi sẽ khó xử đấy. Huyền Mi, em thấy nhà họ Lương có thể chống lại nổi Lệ Vô Cực sao?”
“Em không rõ đây có phải là thái độ của hiệp hội võ thuật hay không. Nếu như có hiệp hội xen vào thì chắc chắn nhà họ Lương không phải là đối thủ. Còn nếu chỉ một mình Lệ Vô Cực tới báo thù thì ba người ông có lẽ là đối phó được”, Lương Huyền Mi khẽ nói.
Lâm Chính suy nghĩ rồi mỉm cười: “Được rồi, đừng quá lo lắng. Em nghỉ ngơi đi, anh sẽ đi nói chuyện với ba ông”.
“Anh…”
“Yên tâm đi, anh sẽ xử lý ổn thỏa”.
“Vậy anh hứa với em, đừng tới đó…được không…”, Lương Huyền Mi rưng rưng.
Lâm Chính do dự sau đó gật
đầu: “Được, anh hứa với em, không đi!”
Lúc này Lương Huyền Mi mới thở phào và mỉm cười.
“Lâm Chính không sao chứ? Vừa rồi những kẻ đó là ai vậy?”, Lương Thu Yến bước vào phòng và hỏi.
Bà ấy đưa Lương Bình Triều tới phòng sơ cứu để bác sĩ kiểm tra vết thương cho cậu ta, đồng thời báo cảnh sát.
“Mẹ! Không sao, mấy tên lưu manh thôi mà!”, Lâm Chính không muốn để Lương Thu Yến phải lo lắng nên nói vậy.
“Vậy…thì tốt…”, Lương Thu Yến gật đầu. Có Lương Thu Yến tới, Lâm Chính cũng không quá lo lắng nữa. Hơn nữa ở những nơi công cộng thì hiệp hội cũng sẽ không làm gì quá đáng cả. Anh rời khỏi bệnh viện, ngồi xe của Vệ Yến, đồng thời gọi điện cho hội trưởng Ngô.
“Xin chào, xin hỏi là….”
“Hội trưởng Ngô, ông quên tôi nhanh vậy cơ à?”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
“Là thần y Lâm phải không? Ha ha, thần y Lâm, chào cậu! Không ngờ cậu lại đích thân gọi điện thoại cho tôi. Tôi lại nhận được sự sủng ái như vậy sao?”, hội trưởng Ngô cảm thấy khá bất ngờ bèn mỉm cười.
“Hội trưởng Ngô, thái độ của hiệp hội các người thật khiến tôi được mở mang tầm mắt đấy”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Ha ha, xem ra Trịnh Tử Nhã đã tới bệnh viện rồi. Thần y Lâm,tôi nói rồi mà, tôi rất thích chuyện to hóa bé, mà bé thì thành ra không có gì. Mọi người đều là người Hoa Quốc cả, hà tất phải bất hòa chứ? Chỉ là hiểu lầm thôi mà”, hội trưởng Ngô cười ha ha.
“Hiểu lầm? Sao? Hội trưởng Ngô? Hòa khí mà ông nói tới là …cái này đấy à?”
“Thần y Lâm có điều gì không hài lòng sao? Tôi đã bày tỏ thành ý tới vậy rồi cơ mà?”, hội trưởng Ngô cảm thấy không hiểu.
“Được, hội trưởng Ngô, ông đã nói vậy thì tôi cũng không nhiều lời nữa. Chuyện này phải kết thúc thôi”.
Lâm Chính nói xong bèn tắt máy. Hội trưởng Ngô cầm điện thoại với vẻ hoang mang.
“Thần y Lâm, chuyện gì vậy? Sao tự dưng lại tức giận chứ? Mình đã làm sai gì sao?”, hội trưởng Ngô lầm bầm.