Không biết tại sao mà Vệ Yến tim đập dữ dội. Biểu hiện của Lương Huyền Mi quá kỳ lạ. Một người có thể hóng gió lâu như vậy sao?
Quá bất thường…Vệ Yến bước rất chậm. Cô ta nhìn chăm chăm lưng của Lương Huyền Mi. Cô ta cũng không hề tắt máy. Bởi vì Lâm Chính ở đâu dây bên kia vẫn đang đợi kết quả.
Đúng lúc này, Lương Huyền Mi bỗng cử động. Cô ta nhìn trái, nhìn phải như đang thăm dò xung quanh.
Lâm Chính dặn Vệ Yến là âm thầm theo dõi, thế là Vệ Yên bèn núp sau một gốc cây, quan sát Lương Huyền Mi.
Trời đã khuya. Tây Giang vào lúc 11h đã chẳng còn mấy người.
Sau khi nhìn hết một lượt thấy không có ai thì Lương Huyền Mi bèn đẩy xe lăn tới gần thành lan can, sau đó cô chộp lấy thành sắt, từ từ đứng dậy. Vệ Yến nín thở. Cô ta nhận ra điều gì đó bèn lao ra như một kẻ điên.
Nhưng…đã không còn kịp nữa. Lương Huyền Mi đã dùng chút sức lực cuối cùng lật người rơi xuống dòng sông.
“Đừng”, Vệ Yến hét lên.
Bùm! Nước bắn tung tóe. Huyền Mi biến mất giữa dòng nước. Vệ Yến cũng không nghĩ được nhiều bèn lập tức nhảy xuống để cứu Lương Huyền Mi.
“Chuyện gì vậy?”
“Hình như có người nhảy xuống sông!”
“Mau đi cứu người!”
“Báo cảnh sát đi!”, có không ít người đi đường lập tức vây lại. Nhân viên trong quán trà sữa cũng vội vàng chạy ra. Tất cả đều tập trung bên bờ sông và nhìn xuống. Những người biết bơi lập tức nhảy theo.
Thế nhưng sau khi Lương Huyền Mi và Vệ Yến chìm trong làn nước thì mặt sông trở lại bình lặng như thường, không hề thấy bất kỳ dao động gì. Những người nhảy xuống cứu cũng không tìm thấy người đâu.
Ở đầu sân bay. Lâm Chính cầm điện thoại, đứng đơ ra không chút biểu cảm. Tay anh run run.
Anh đã đoán ra. Thế nhưng…mọi thứ đã quá muộn. Anh biết Lương Huyền Mi có chuyện giấu mình nên mới cố tình bảo anh về Giang Thành, tức là cô ta muốn đuổi anh đi.
Lâm Chính buông điện thoại xuống, nhanh chóng đi ra ngoài sân bay. Anh tới tầng để xe, lái như bay tới Tây Giang.
Điện thoại của Vệ Yến đã ở trạng thái tắt máy. Lâm Chính đành phải gọi điện cho Mã Hải bố trí những người khác ở Yên Kinh để họ lập tức điều tra. Đợi Lâm Chính kịp tới Tây Giang thì đã thấy có một đám đông đứng ở đó.
Xe lăn của Lương Huyền Mi trống không. Một sự im lặng đáng sợ. Mọi người đứng ở lan can, nhìn ra mặt sông và chỉ chỏ. Ai cũng xì xầm bàn tán.
“Ngốc quá!”
“Đúng vậy, sao lại nghĩ quẩn như vậy chứ…”
“Người trẻ bây giờ ấy à..."
Tiếng bàn tán vàng lên. Lâm Chính bước tới: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Chuyện gì à? Nhảy sông rồi”, một người đàn ông trung niên lắc đầu nói.
“Nhảy sông sao? Ai nhảy vậy?”, Lâm Chính nín thở, run rẩy hỏi.
“Tôi không biết. Nghe nói là một cô gái ngồi xe lăn. Một cô gái khác nhảy xuống cứu cô ấy. Cả hai
đều ở dưới đó!”, người đàn ông nói.
Lâm Chính cảm giác như trái tim bóp nghẹt. Nhìn mặt nước chết lặng, anh cũng lập tức cởi áo khoác định nhảy xuống. Những người ở bên cạnh vội vàng ngăn lại.
“Cậu nhóc, cậu làm gì vậy?”
“Đương nhiên là nhảy xuống cứu người rồi”, Lâm Chính gào lên.
“Cậu cứu cái mông à. Người ta được vớt lên đưa tới bệnh viện rồi”, một cô gái đứng bên cạnh nói.
Lâm Chính giật mình, vội hỏi: “Cô gái, cô có biết bệnh viện nào không?”
“Hình như là bệnh viên thành phố…”, có người lầm bầm.
Lâm Chính nghe thấy vậy bèn lao lên xe, tức tốc phóng tới bệnh viên thành phố. Vừa tới nơi, một người đàn ông mặc vest đen đã bước tới đón.
“Chủ tịch Lâm, tôi đã tìm hiểu tình hình rồi. Cô Lương có khả năng là trượt chân ngã xuống nước. Cô Vệ Yến nhảy xuống cứu. Thế nhưng cô Vệ Yến bơi lội cũng không được tốt lắm. May mà mấy người nhân viên của tiệm trà sữa biết bơi nên đã cứu hai người lên. Tạm thời vẫn đang cấp cứu”, người đàn ông nói.
“Bác sĩ cấp cứu là ai?”, Lâm Chính vội hỏi.
“Là chủ nhiệm Trần của bệnh viện”.
“Mau đưa tôi tới phòng cấp cứu”, Lâm Chính hét lên.
“Vâng, chủ tịch Lâm, mời cậu đi bên này”, người đàn ông vội vàng gật đầu và dẫn Lâm Chính đi.
“Ấy, thần y Lâm, sao cậu lại tới đây?", thấy Lâm Chính tới, vài bác sĩ khác cảm thấy bất ngờ.
Thế nhưng Lâm Chính đang sốt ruột nên không kịp chào hỏi gì. Biết Lâm Chính tới, bác sĩ Trần lập tức mở cửa. Lâm Chính thay áo, vào phòng cấp cứu.
“Thần y Lâm", bác sĩ Trần và vài người y tá khác gật đầu.
“Tình hình thế nào rồi", Lâm Chính bặm môi hỏi.
“Cơ thể tích nhiều nước. Phải rửa ruột. Ngoài ra, cô Lương cũng xảy ra vấn đề, có khả năng trước đó vết thương cũ tái phát nữa”, bác sĩ Trần đanh giọng.
“Mọi người tiếp tục theo phương pháp của mình đi. Tôi dùng châm để giữ ổn định mai mạch cho cô ấy”.
Lâm Chính trầm giọng, sau đó lấy ra vài cây châm bạc cùng phối hợp với các bác sĩ còn lại.