Đại sảnh nhà họ Lương.
Lúc này, tất cả những lãnh đạo cấp cao của nhà họ Lương đều có mặt đầy đủ.
Gia chủ nhà họ Lương là Lương Hổ Khiếu, quản lý chi thứ hai là Lương Khánh Tùng và quản lý chi thứ ba là Lương Vệ Quốc đều đang ngồi ở trong.
Vẻ mặt ai nấy đều vô cùng nghiêm túc.
Không khí trong phòng cực kỳ ngột ngạt.
Nhưng mấy người Lương Hổ Khiếu vẫn tỏ vẻ rất thản nhiên.
Bọn họ uống trà, bình thản nhìn về phía cửa.
Cả nhà Lương Thu Yến, Lương Phong Nghiêm vẫn chưa tới.
Lương Hồng Anh và Lương Sinh đứng đằng sau Lương Vệ Quốc, tâm trạng thấp thỏm, vẻ mặt không ngừng dao động.
Đúng lúc này thì Lâm Chính bước vào.
Tất cả mọi người đều đổ dồn mắt nhìn anh.
“Việc gì nên đến vẫn phải đến…”
Lương Vệ Quốc thầm thở dài.
Ánh mắt Lương Hồng Anh tỏ vẻ lo âu.
Bọn họ biết người này là ai.
Lương Vệ Quốc vẫn luôn tránh để nhà họ Lương xảy ra xích mích với Lâm Chính, hy vọng có thể xóa nhòa khoảng cách do lần mâu thuẫn trước đó gây ra.
Nhưng không ngờ cuối cùng sự việc vẫn đến mức không thể cứu vãn…
“Thần y Lâm đến nhà họ Lương tôi chẳng khác nào rồng đến nhà tôm! Nào nào nào, thần y Lâm, mời cậu ngồi! Dâng trà!”.
Lương Hổ Khiếu mỉm cười đứng dậy, chào hỏi nhiệt tình.
Lâm Chính cũng không khách sáo, ngồi luôn xuống ghế, sau đó châm một điếu thuốc.
“Các ông đều đã biết chuyện rồi chứ?”.
Anh nhả ra một ngụm khói, bình tĩnh hỏi.
“Biết cả rồi, chúng tôi cảm thấy rất tiếc về chuyện của Huyền Mi. Chúng tôi thực sự không ngờ con bé này lại làm chuyện quá khích như vậy. Haizz, nó không nên làm vậy… không nên làm vậy…”, Lương Hổ Khiếu thở dài, vẻ mặt đầy tiếc nuối.
“Vậy ai có thể nói cho tôi biết, em gái tôi đang yên lành đang lành ở viện, tại sao lại bất ngờ xuất viện, tại sao lại nghĩ quẩn mà chạy đi nhảy cầu? Là ai gây áp lực cho em ấy?’, Lâm Chính lại hỏi, sắc mặt anh rất bình thản, nhưng ánh mắt lại có một tia lạnh lẽo khó mà phát giác ra.
“Không ai gây áp lực cho nó cả… Chúng tôi đều là người nhà họ Lương, sao có thể hại nó được chứ? Nếu nói đến áp lực… thì tôi nghĩ chắc hẳn là thiên kiêu Lệ Vô Cực. Chắc cậu cũng nghe tới chuyện của cậu ta rồi nhỉ? Lệ Vô Cực muốn thách đấu cậu, nên chạy tới bệnh viện đưa chiến thư cho Huyền Mi, chắc là nó không muốn làm liên lụy đến cậu, nên mới làm chuyện ngốc nghếch như vậy…”, Lương Hổ Khiếu mỉm cười đáp.
“Vậy sao?”, Lâm Chính lại rít một hơi thuốc, rơi vào trầm tư.
“Thần y Lâm, tôi có thể mạo muội hỏi cậu một câu không? Cậu và Huyền Mi… có quan hệ gì vậy?”, Lương Hổ Khiếu dè dặt hỏi.
“Việc này thì liên quan gì đến ông?”, Lâm Chính hỏi vặn lại.
“Ha ha, thần y Lâm đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ cảm thấy nếu cậu có ý với Huyền Mi, thì nhà họ Lương chúng tôi rất sẵn lòng hứa gả nó cho cậu”, Lương Hổ Khiếu vuốt râu cười đáp.
Không ít người nhà họ Lương đang có mặt không khỏi chớp mắt.
Nếu vậy thì đây đúng là chuyện tốt đối với nhà họ Lương.
Hiện giờ thần y Lâm có thể nói là tuổi trẻ tài cao.
Anh không những có y thuật vô song, mà còn có y võ cái thế trác tuyệt.
Lại thêm thân phận thiên kiêu, Chủ tịch Lâm của Dương Hoa, người sáng lập học viện Huyền Y Phái…
Một loạt thân phận này đủ để kéo nhà họ Lương vào hàng ngũ những thế gia hàng đầu.
Rất nhiều người trở nên kích động.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu.
“Tình cảm của tôi đối với Huyền Mi chỉ là tình anh em thuần khiết, không hề dính dáng gì đến chuyện nam nữ, mong ông đừng hiểu lầm. Còn nữa, tôi không đến để bàn về mối quan hệ với nhà họ Lương của ông, tôi chỉ muốn hỏi rốt cuộc em gái tôi đã gặp chuyện gì? Lương Hổ Khiếu, tôi không phải là đồ ngốc, Lệ Vô Cực nhằm vào tôi, không liên quan gì đến Huyền Mi, em ấy nên biết rõ điều này. Cho dù em ấy tự sát, thì cũng không thể khiến Lệ Vô Cực dừng giao đấu với tôi, nên em ấy không thể nhảy cầu vì chuyện này được! Chắc chắn còn có nguyên do khác”.
“Thần y Lâm nghĩ Huyền Mi xảy ra chuyện là
do người nhà họ Lương tôi gây nên?”, Lương Hổ Khiếu hỏi vặn lại.
“Tại sao Huyền Mi lại xuất viện?”.
“Chắc là vì nó cảm thấy môi trường ở bệnh viện không phù hợp, muốn nghỉ dưỡng ở nhà”.
“Nhưng tôi lại nghe nói là Lương Khánh Tùng đến bệnh viện, ép em ấy xuất viện”.
“Ồ? Khánh Tùng… Có chuyện này sao?”, Lương Hổ Khiếu ngoảnh sang hỏi.
“Anh cả, chúng ta là bậc cha chú, quan tâm đến con cháu nên mới đến bệnh viện thăm Huyền Mi thôi. Có thể xuất viện hay không là do Huyền Mi quyết định, chúng ta cũng đâu phải là bác sĩ, sao có thể ép nó xuất viện được chứ?”, Lương Khánh Tùng lắc đầu, sống chết không thừa nhận.
“Thần y Lâm, cậu xem…”, Lương Hổ Khiếu mỉm cười nhìn Lâm Chính.
Lương Khánh Tùng không chịu thừa nhận, Lâm Chính cũng không thể trở mặt ngay lập tức.
Nhưng anh đã lường trước được điều này.
Anh lấy điện thoại ra, đưa cho Từ Thiên ở bên cạnh.
Từ Thiên lập tức mở một video trong đó ra, sau đó đưa cho Lương Hổ Khiếu ở bên trên.
Lương Hổ Khiếu nhận lấy xem, lông mày lập tức nhíu chặt.
Trong video là một vụ tai nạn giao thông.
Mà vụ tai nạn giao thông này chính là của bác sĩ Triệu…
“Bác sĩ Triệu là học trò của tôi, biển số xe đó… là xe của người nhà họ Lương ông đúng không?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Thần y Lâm, có lẽ đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, tôi nghĩ nên để cảnh sát điều tra”, Lương Hổ Khiếu nói.
“Lương Hổ Khiếu, tôi ghét nhất là nói chứng cứ với người khác, bởi vì tôi cảm thấy cực kỳ không cần thiết. Chuyện có thể giải quyết dựa vào nắm đấm thì tại sao phải dùng miệng lưỡi chứ? Tôi không đến để đối chất với các ông, mà để đòi lại công bằng. Các ông mau cho tôi một lời giải thích đi, nếu không, chúng ta cũng không cần phải ngồi đây uống trà đâu!”, Lâm Chính đứng dậy đáp.
“Thần y Lâm! Cậu có vênh váo quá không vậy? Đây là nhà họ Lương!”, Lương Khánh Tùng đập bàn, tức giận quát.
“Nhà họ Lương?”, Lâm Chính quay sang, bình thản hừ một tiếng: “Là cái thá gì chứ?”.
“Cậu…”
Rất nhiều người nhà họ Lương nổi trận lôi đình, đồng loạt đứng dậy trừng mắt nhìn Lâm Chính.
“Tất cả yên lặng!”.
Lương Hổ Khiếu giơ tay lên, ra hiệu cho mọi người ngồi xuống.
Lúc này bọn họ mới bớt nóng nảy lại.
“Thần y Lâm, cậu và Huyền Mi có mối quan hệ như vậy, mà Huyền Mi lại là người nhà họ Lương chúng tôi, tính ra chúng ta cũng được coi là bạn, bạn bè với nhau đâu cần phải to tiếng như vậy, đúng không nào?”, Lương Hổ Khiếu mỉm cười nói.
Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng.
Lương Hổ Khiếu lặng lẽ nhìn anh, sau đó toét miệng cười: “Thôi vậy, thần y Lâm, hay là chúng ta làm một cuộc giao dịch đi!”.
“Giao dịch gì?”.
“Thế này đi, cậu thay mặt chúng tôi giao chiến với thiên kiêu Lệ Vô Cực, chúng tôi sẽ giao người nhà họ Lương đã đâm vào bác sĩ Triệu cho cậu, thế nào?”, Lương Hổ Khiếu nói.
“Vậy là đến bây giờ, các ông vẫn chưa hiểu rõ mục đích tôi đến đây sao?”.
Lâm Chính nhíu mày nói.