Bọn họ đều biết điều đó có nghĩa gì.
Nhất thời, ai cũng có vẻ mặt khó coi.
Lệ Vô Cực ngạc nhiên nhìn Lâm Chính, vẻ mặt cũng tràn đầy kinh ngạc.
“Thần y Lâm, anh…”.
Hắn há hốc miệng.
Nhưng Lâm Chính không lên tiếng, cũng không nhìn hắn.
“Bạn? Thế thì sao? Thần y Lâm định xen vào chuyện của Kỳ Lân Môn chúng tôi à?”, phó môn chủ Lưu Quy lạnh lùng quát hỏi.
“Tôi không nói tôi muốn xen vào, tôi chỉ muốn nói rõ với các vị Lệ Vô Cực là bạn tôi, chỉ đơn giản thế thôi. Phó môn chủ cần gì phải liên tưởng đến chuyện khác?”, Lâm Chính nói.
“Miệng lưỡi giảo quyệt!”, Lưu Quy vô cùng bất mãn.
“Nếu thần y Lâm đã để tâm đến chuyện của Vô Cực như vậy, cậu cứ ở đây nghe cũng không sao”, môn chủ Kỳ Lân Môn nói.
Ông ta lại không quan tâm.
Cho dù thần y Lâm có nghiêng về phía Lệ Vô Cực thì đã sao?
Nơi này là Kỳ Lân Môn, không phải nơi thần y Lâm muốn làm gì thì làm.
Môn chủ Kỳ Lân Môn nhìn sang Lệ Vô Cực: “Lệ Vô Cực, cậu đã biết tội chưa?”.
Lệ Vô Cực quỳ rạp xuống, ngẩng đầu nói: “Môn chủ, Vô Cực biết tội rồi. Vô Cực cầu xin môn chủ thả sư phụ, mọi tội lỗi Vô Cực xin gánh chịu. Vô Cực sẵn lòng chịu bất cứ sự trừng phạt nào!”.
Hắn không lựa chọn tranh biện.
Hắn cũng biết mình hoàn toàn không thể tranh biện, thế nên dứt khoát nhận tội. Chỉ cần có thể cứu sư phụ ra, lương tâm hắn cũng được yên ổn.
“Cậu đã nhận tội thì tốt lắm, tôi cũng không nói lời dư thừa nữa. Người đâu, áp giải Lệ Vô Cực xuống, nhốt lại! Trừng phạt theo quy tắc trong môn”, môn chủ Kỳ Lân Môn quát lên.
“Tuân lệnh!”.
Hai đệ tử lập tức đi đến định kéo Lệ Vô Cực đi.
“Khoan đã”, Lệ Vô Cực vội hô lên.
“Sao? Vô Cực, cậu còn muốn thế nào?”, môn chủ Kỳ Lân Môn hỏi.
“Môn chủ, Vô Cực sẵn sàng chịu phạt, nhưng sư phụ… có phải được thả ra rồi không?”.
“Sư phụ cậu tự thả cậu đi, tức là đồng phạm, đương nhiên cũng phải bị chịu phạt chung! Lúc nào cậu được thả ra, ông ta mới được thả ra!”, môn chủ Kỳ Lân Môn lạnh lùng nói.
“Nhưng mấy năm nay sư phụ đã bị trừng phạt, chẳng lẽ môn chủ vẫn không chịu thả ông ấy ra? Ông ấy vô tội mà!”, Lệ Vô Cực sốt ruột.
“Khốn nạn!”, Lưu Quy ở cạnh quát lên: “Lệ Vô Cực! Cậu là cái thá gì? Một kẻ mang tội trên người mà dám thương lượng với môn chủ?”.
“Tôi chỉ muốn đổi lấy sự trong sạch cho sư phụ tôi! Ông ấy tuổi đã cao, không thể chịu khổ! Nếu môn chủ không đồng ý, tôi không thể nhận tội!”, Lệ Vô Cực cắn răng nói.
“Càn rỡ!”.
“Lệ Vô Cực! Cậu muốn tạo phản sao?”.
“Đồ khốn nạn, cậu nghĩ mình là nhân vật nào?”.
Các trưởng lão xung quanh phẫn nộ không thôi, đồng loạt tức giận gào lên.
Ngay cả môn chủ Kỳ Lân Môn cũng không khỏi nhíu mày.
Lệ Vô Cực nói vậy chẳng khác nào đánh vào mặt ông ta.
“Tuy Lệ Vô Cực tôi không phải người tốt gì, nhưng nếu là chuyện tôi đã làm, tôi nhất định sẽ thừa nhận! Tôi không làm bị thương Vô Hằng sư huynh! Tôi không hổ thẹn với lương tâm!”, Lệ Vô Cực quát lên.
“Nhưng mới rồi cậu đã thừa nhận!”, môn chủ Kỳ Lân Môn nói.
“Vô Cực chỉ thừa nhận tội tự tiện rời khỏi tông môn, còn chuyện của Vô Hằng sư huynh, Vô Cực vô
tội!”, Lệ Vô Cực nghiến răng nói.
Hắn vừa dứt lời, người ở đây đều biến sắc.
Lệ Vô Cực cũng biết môn chủ không định thả sư phụ mình ra, quyết định phản kháng đến cùng.
“Lệ Vô Cực, cậu thật to gan, dám đùa giỡn môn chủ! Người đâu, vả miệng cậu ta một trăm cái cho tôi, xem thằng chó này có còn mặt dày láo xược như vậy nữa không!”, phó môn chủ Lưu Quy gào lên.
“Vâng!”.
Một đệ tử lập tức xông tới.
Lệ Vô Cực cắn răng, đột nhiên đứng dậy định phản kháng.
Nhưng võ công của hắn đã mất hết, sao có thể kháng cự được?
Người của Kỳ Lân Môn cũng đã nhìn ra manh mối, nhưng bọn họ ngầm hiểu ý nhau không nói ra.
Lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
“Môn chủ Kỳ Lân Môn, tôi cảm thấy ông vẫn nên điều tra chuyện này rõ ràng đi. Không bằng không cớ thì đừng vu oan cho người tốt”.
Bầu không khí trong điện lập tức thay đổi.
Đám đông đồng loạt nhìn về phía anh.
“Thần y Lâm!”.
Môn chủ Kỳ Lân Môn sầm mặt, nói: “Tôi đã nói rồi, đây là chuyện của Kỳ Lân Môn chúng tôi, người ngoài tốt nhất đừng nhúng tay vào! Hi vọng cậu có thể tuân thủ quy tắc của Kỳ Lân Môn chúng tôi, như vậy thì cậu vẫn là khách của chúng tôi”.
“Nhưng tôi cũng đã nói rồi, Lệ Vô Cực là bạn tôi. Bạn tôi gặp chuyện bất công, sao tôi có thể ngồi yên? Môn chủ Kỳ Lân Môn, nếu ông phán xét bạn tôi có tội thì xin mời đưa chứng cứ ra. Nếu có chứng cứ, tôi sẽ không can dự, Vô Cực tùy các ông xử trí!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Cậu… Họ Lâm kia! Đừng nghĩ cậu có thuốc tăng thọ thì muốn làm gì cũng được! Tôi nói cậu biết, nơi đây là Kỳ Lân Môn, cậu không muốn ra khỏi nơi này nữa sao?”.
Lưu Quy quát lên.
Ông ta vừa dứt lời, các đệ tử xung quanh lập tức đứng dậy, nhìn chằm chằm Lâm Chính một cách hung dữ.
Bầu không khí nơi đây lập tức trở nên nặng nề.
Các trưởng lão cũng đứng dậy, nhíu mày nhìn cảnh này.
Không ai có thiện cảm với thần y Lâm.
“Phó môn chủ Lưu, ông đang uy hiếp tôi sao?”, Lâm Chính hơi nghiêng đầu, lạnh lùng hỏi.
“Phải thì đã sao?”.
Lưu Quy lạnh lùng nói, vẻ lạnh lùng trong mắt càng đậm thêm.
“Nếu vậy, có lẽ ông sẽ rắc rối đấy”, Lâm Chính lắc đầu đáp.