“Tên?”
“Dịch Quế Lâm”.
“Giới tính?”
“Nam…”
“Nghề nghiệp?”
“Nghề…nghiệp sao?”
“Tức là hỏi ông làm gì đấy?”
“Môn chủ Kỳ Lân Môn…có được coi là nghề nghiệp không?”
“Còn môn chủ à? Nhìn ghê vậy cơ mà! Nói! Tại sao lại đàn đúm gây sự?”
“Chúng tôi chỉ tỷ thí võ công…có gây sự gì đâu!”
“Tỷ thí mà gây chết mấy mạng người à?”, cảnh sát đập bàn, trừng mắt với môn chủ.
Môn chủ Kỳ Lân Môn bặm môi, mặt đỏ linh căng. Cả đời này ông ta chưa từng tới đây, càng chưa từng bị ai quát nạt như thế. Ông ta tức lắm những vẫn cố gắng dùng lý trí đề kiềm chế.
Kỳ Lân Môn mặc dù là tông môn ẩn thế nhưng không có nghĩa là không biết gì về thế giới bên ngoài, họ vẫn nắm rõ tình hình ngoài tông môn.
Mặc dù ông ta là kẻ có võ nhưng cũng không tự đại đến mức đi đối đầu với cảnh sát. Dù sao thì một tông môn có hùng mạnh như thế nào thì cũng không thể bằng một đất nước mà.
Môn chủ Kỳ Lân Môn hít vài hơi thật sâu, gằn giọng: “Mấy đệ tử của tôi là do leo nủi sảy chân rơi xuống, chứ không phải do chúng tôi gây ra”.
“Vậy sao? Vậy thì để chúng tôi điều tra. Thế nhưng chuyện ông tụ tập đánh nhau cũng không thoát được đâu. Theo quy định, ông sẽ phải ở lại đây bảy ngày”, cảnh sát nói.
“Cái gì? Tôi đường đường là môn chủ Kỳ Lân Môn mà lại bị các người giữ ở đây sao?”, môn chủ tức giận đập bàn.
“Cái gì mà môn chủ Kỳ Lân Môn với cả Kỳ Đà Môn! Ông có định danh, là công dân thì phải tuân thủ pháp luật!”, người cảnh sát không buồn quan tâm, chỉ phất tay rồi đưa môn chủ đi.
“Các người….”, môn chủ tức lắm. Thế nhưng vô ích. Ông ta nhanh chóng bị giam giữ. Lâm Chính gọi điện cho Mã Hải nên Mã Hãi đã lập tức cho người tới bảo lãnh. Hơn nữa hành động của Lâm Chính cũng được coi là tự vệ nên sau khi lấy lời khai thì được rời đi.
Thế nhưng anh cũng không vội mà đi tới gặp môn chủ. Có lẽ người trong giới võ đạo trong nước cũng không ngờ rằng môn chủ Kỳ Lân Môn lẫy lừng lại bị bắt tới đây.
Chuyện này mà truyền ra ngoài thì e rằng người ta sẽ cười rụng răng mất. Môn chủ cũng tức lắm. Vì dù sao ông ta cũng chưa từng gặp ai vô liêm sỉ như Lâm Chính. Võ giới đang tỷ thí mà anh…dám báo cảnh sát.
“Cậu tới làm gì?", môn chủ mặt tối sầm, nhìn chăm chăm Lâm Chính.
“Tới cứu ông”.
“Cậu tốt vậy cơ à?”
“Nghe môn chủ nói kìa. Tôi là bác sĩ đấy”, Lâm Chính mỉm cười, sau đó lấy giấy bút ra, viết số điện thoại và đưa qua song sắt: “Nếu như môn chủ muốn trị vết thương của mình thì có thể gọi điện thoại cho tôi. Lương y như từ mẫu mà”.
Môn chủ thấy vậy thì đanh mặt.
“Nói ra điều kiện đi?”, ông ta lạnh giọng.
“Điều kiện gì cơ?”
“Hừ, thần y Lâm, cậu hà tất phải giả tạo như thế? Cậu là người như thế nào mà tôi còn không biết sao. Không có lợi lạc thì cậu lại đi cứu kẻ địch chắc?”, môn chủ cầm lấy số điện thoại, nói bằng vẻ vô cảm.
“Được. Tôi cũng không vòng vo nữa. Nếu như
ông định tới chỗ tôi chữa bệnh thì mang theo lệnh bài môn chủ nhé”, Lâm Chính mỉm cười.
Dứt lời, môn chủ nín thở. Lệnh bài môn chủ sao? Ông ta biết ý của Lâm Chính là gì. Người này không phải muốn có được chức môn chủ của ông ta mà là muốn có cả thủ phủ Kỳ Lân Môn.
“Không thể nào! Cậu đừng hòng nghĩ chúng tôi sẽ cúi đầu!”, môn chủ tức giận đứng bật dậy và gầm lên
“Quyền quyết định nằm trong tay ông. Nếu ông không đồng ý thì có thể truyền lại ngôi vị môn chủ cho người khác. Tôi cũng sẽ không hỏi tới bất cứ chuyện gì đâu. Chúng ta nước sông không phạm nước giếng mà. Đương nhiên, nếu như ông cứ muốn đôi co với tôi thì ông nên nhớ ra khỏi núi Thiên Côn, các người có chiếm ưu thế hay không còn chưa biết đâu nhé”.
Lâm Chính cười thản nhiên rồi quay người rời đi. Môn chủ sững sờ nhìn Lâm Chính. Một lúc sau ông ta ngồi phịch ra đất, nhìn tờ giấy trong tay và chìm vào im lặng.
Đấu với thần y Lâm à? Dù ông ta ở ẩn nhưng cũng biết sức mạnh của thần y Lâm khủng khiếp tới mức nào. Cậu ta là thần y cơ mà. Có thể nắm quyền sinh sát trong tay.
Hơn nữa…cậu ta còn nắm quyền sinh sát đối với ông ta nữa. Người như vậy liệu ông ta có đấu lại nổi không? Môn chủ hít một hơi thật sâu, từ từ nhắm mắt lại…
Trên chiếc xe đi về phía sân bay.
“Sau này anh có kế hoạch gì?”, Lâm Chính châm một điếu thuốc, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lệ Vô Cực ôm trán, một lúc sau nói giọng khàn khàn: “Không biết nữa. Sư phụ chết rồi, tôi cũng chẳng còn ai là người thân nữa”.
“Tôi có thể hỗ trợ anh một căn hộ hoặc là sắp xếp để anh đi ra mắt. Với diện mạo của anh, tìm vợ không thành vấn đề, sau đó tôi có thể cung cấp cho anh một công việc, anh có thể sống yên bình suốt quãng đời còn lại”, Lâm Chính mỉm cười.
Lệ Vô Cực im lặng. Sau đó anh ta ngẩng đầu.
“Nếu anh muốn học võ lại từ đầu thì tôi khuyên anh bỏ ý định đó đi. Nên làm theo di nguyện của sư phụ anh. Vì dù sao ông ấy cũng hướng dẫn Kỳ Lân Biến cho tôi. Tôi thấy, ông ấy cũng là sư phụ của mình”, có vẻ như Lâm Chính nhìn ra tâm tư của Lệ Vô Cực nên nói thẳng
“Thần y Lâm, tôi không muốn học võ!”
“Vậy anh muốn thế nào?”
Lệ Vô Cực lên tiếng: “Tôi muốn học y!”