Câu nói của Lương Huyền Mi có thể nói là quá mức kinh hãi.
Ít nhất vào tai Lương Tiểu Điệp thì là vậy.
Lương Tiểu Điệp trố mắt ra nhìn Lâm Chính, đầu óc có chút đờ đẫn, rồi lại nhìn về phía Lương Huyền Mi, khuôn mặt đầy sửng sốt.
Lâm Chính không nói câu nào.
Anh không ngờ Lương Huyền Mi lại nói thẳng chân tướng ra như vậy.
Nếu Lương Huyền Mi quả thực chưa bao giờ lừa em gái mình như lời Lương Tiểu Điệp nói, thì cô ta nói ra sự thật cũng coi như không hổ thẹn với Lương Tiểu Điệp và lương tâm của cô ta.
Nhưng Lâm Chính biết, Lương Huyền Mi vạch trần thân phận của anh không chút do dự như vậy cũng là có nguyên nhân.
Đó là... cô ta chắc chắn Lương Tiểu Điệp sẽ không tin lời mình.
Dù sao... chuyện này cũng quá hoang đường.
Nhìn từ góc độ nào thì nó chẳng khác nào một lời nói đùa.
Quả nhiên.
Lương Tiểu Điệp ngây ra một lát rồi bỗng khóc òa lên.
"Tiểu Điệp, em làm sao vậy? Sao em lại khóc?", Lương Huyền Mi vội vàng hỏi.
"Chị, trước giờ chị chưa bao giờ lừa em, vậy mà hôm nay chị không những lừa em, mà còn nói dối không chớp mắt. Chị nghĩ em có thể không khóc sao?", Lương Tiểu Điệp lau nước mắt, nói với vẻ đau lòng tuyệt vọng.
Lương Huyền Mi nhăn nhó.
Lâm Chính cũng phì cười.
"Được rồi Tiểu Điệp, chị nói đùa thôi, đừng khóc nữa, đừng khóc nữa", Lương Huyền Mi vội vàng an ủi.
Lúc này Lương Tiểu Điệp mới dịu đi một chút.
"Chị, không nói những chuyện này nữa, mau ăn cơm thôi. Mẹ hầm canh bồ câu cho chị đấy, chị mau uống đi", Lương Tiểu Điệp lau nước mắt ở khóe mi, dường như nhớ ra gì đó, vội vàng mở hộp cơm ở bên cạnh ra.
Mùi cơm canh thơm nức mũi.
"Này, anh muốn ăn thì tự ra ngoài mà mua cơm hộp, nhà không nấu phần cơm của anh", Lương Tiểu Điệp bực bội liếc nhìn Lâm Chính, hừ một tiếng.
"Anh vẫn chưa đói", Lâm Chính cười đáp.
"Mặc kệ anh", Lương Tiểu Điệp khinh thường nói, sau đó lấy thìa, bón canh cho Lương Huyền Mi.
Nhưng cô ta vừa múc một thìa canh đưa tới, hình như Lương Huyền Mi nhìn thấy gì đó, lập tức hỏi: "Tiểu Điệp, cổ tay em... bị làm sao vậy?".
Cô ta vừa dứt lời, bàn tay kia của Lương Tiểu Điệp như bị điện giật, rụt luôn lại, tay còn lại vô thức kéo áo xuống, dường như đang che giấu gì đó.
Nhưng càng như vậy, Lương Huyền Mi lại càng cảm thấy bất thường.
"Tiểu Điệp, đưa tay phải của em đây", Lương Huyền Mi nghiêm giọng nói.
"Chị sao thế? Mau ăn cơm đi!", Lương Tiểu Điệp nặn ra một nụ cười.
"Mau lên, đưa tay đây!", Lương Huyền Mi quát đầy uy nghiêm, vẻ mặt không cho phép được từ chối.
Toàn thân Lương Tiểu Điệp run rẩy, nhìn ánh mắt nghiêm khắc của Lương Huyền Mi, cô ta chỉ đành cúi đầu, dè dặt chìa cánh tay ra.
Tứ chi Lương Huyền Mi vẫn chưa khôi phục hẳn, nhưng có thể giơ lên nhẹ nhàng được.
Cô ta có chút vất vả kéo ống tay áo bên phải của Lương Tiểu Điệp lên.
Ống tay áo vừa vén lên liền nhìn thấy mấy dấu vết đầu thuốc lá chói mắt.
Hơi thở của Lương Huyền Mi bỗng trở nên run rẩy.
Lâm Chính cũng sửng sốt.
"Chuyện này là sao đây?", Lương Huyền Mi vội hỏi.
"Chị, không có gì, chỉ là... em không cẩn thận chạm vào thôi...", Lương Tiểu Điệp vội vàng kéo tay áo xuống, nhỏ giọng nói.
"Không cẩn thận chạm vào? Vậy phải bất cẩn đến mức nào thì cánh tay em mới bị bốn vết đầu thuốc lá như thế này?", Lương Huyền Mi tức giận nói.
Do tâm trạng kích động, cô ta ho khan không ngừng.
"Chị, chị không sao chứ? Chị đừng kích động, đừng kích động!", Lương Tiểu Điệp vội nói.
Lâm Chính cũng bước tới, chìa tay ra ấn vào sau gáy Lương Huyền Mi.
Lúc này Lương Huyền Mi mới thấy đỡ hơn một chút.
"Cảm ơn anh", Lương Huyền Mi hơi ngoảnh sang nói.
"Không có gì", Lâm Chính đáp, sau đó nhìn Lương Tiểu Điệp: "Là ai làm?".
"Liên quan gì đến anh? Sao nào? Lẽ nào anh định ra mặt thay tôi à?", Lương Tiểu Điệp lạnh lùng hừ một tiếng, trừng mắt nhìn Lâm Chính đầy khinh bỉ.
"Tiểu Điệp, nói vậy là không phải em tự chạm vào đúng không? Nói cho chị biết, rốt cuộc là ai làm?", Lương Huyền Mi nghiến răng nghiến lợi nói.
Lương Tiểu Điệp há miệng, sau đó thở dài: "Chị, thực ra cũng không phải là chuyện gì to tát, hôm nay lúc về em
hơi xui xẻo, gặp phải đám Mãn Băng Hoàn ở cổng trường".
"Mãn Băng Hoàn?", Lương Huyền Mi nhíu mày: "Chị từng nghe em nhắc đến, người này học cùng trường với em nhỉ? Hình như là người của cậu Vân đúng không?".
"Con khốn đó chỉ đơn phương thôi, cậu Vân có thích cô ta đâu", Lương Tiểu Điệp hừ một tiếng.
"Vậy tại sao em lại chọc vào cô ta?".
"Chẳng phải là vì cô ta nổi cơn ghen sao? Cậu Vân kia cả ngày quấn lấy em, nên Mãn Băng Hoàn ghét em, lúc tan học gọi thêm mấy người chặn đường em. Em vốn trốn về bằng cổng sau, nhưng vẫn bị bọn họ đuổi kịp. Mãn Băng Hoàn nói lần này chỉ cảnh cáo em, nếu có lần sau, cô ta sẽ... sẽ..."
"Cô ta sẽ làm sao?", Lương Huyền Mi vội hỏi.
"Cô ta nói sẽ dí đầu thuốc lá vào mặt em", giọng nói Lương Tiểu Điệp có chút run rẩy, cúi đầu nói.
Cô ta vừa dứt lời, sắc mặt Lương Huyền Mi liền trở nên âm trầm.
Vẻ mặt Lâm Chính cũng trở nên mất tự nhiên.
Vết thương kiểu này, không khéo sẽ để lại sẹo.
Đối với một cô gái, đây là sự tổn thương rất lớn...
"Một lũ coi trời bằng vung! Đúng là coi trời bằng vung!", Lương Huyền Mi tức đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt ngập tràn lửa giận, cô ta vội nói: "Tiểu Điệp, em đã báo cảnh sát chưa?".
Lương Tiểu Điệp khẽ lắc đầu, nhỏ giọng đáp: "Bọn họ không sợ đâu, những chuyện như thế này bồi thường chút tiền viện phí là được, nhà Mãn Băng Hoàn rất giàu, cô ta không quan tâm".
"Lẽ nào như vậy tức là nhà họ Lương chúng ta dễ bị bắt nạt? Tiểu Điệp, em đừng sợ, để chị nói với bố, bảo gia tộc ra mặt! Đúng là ức hiếp người quá đáng! Không cho bọn họ biết sự lợi hại của nhà họ Lương ta, thì chẳng phải để bọn họ đè đầu cưỡi cổ sao?", Lương Huyền Mi tức giận nói.
"Thôi bỏ đi chị, Mãn Băng Hoàn có gia thế không vừa, hơn nữa nhà họ Vân cũng biết chuyện này. Nhà họ Vân muốn Mãn Băng Hoàn và cậu Vân thành đôi, nên nếu chuyện này ầm ĩ lên thì nhà họ Vân sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu", Lương Tiểu Điệp lắc đầu nói.
"Phải đấy Huyền Mi, chuyện này đừng để nhà họ Lương ra mặt, huống hồ sau khi giải quyết Hiệp hội Võ thuật, nhà họ Lương cũng coi như tổn thất rất lớn, đang ở đầu sóng ngọn gió. Nếu lúc này lại chọc vào gia tộc nào đó, thì cực kỳ bất lợi cho nhà họ Lương", Lâm Chính nói.
"Vậy ý của anh là...", Lương Huyền Mi nhìn anh.
"Chiều nay để anh đến trường với Tiểu Điệp, tìm Mãn Băng Hoàn kia nói chuyện".
"Vâng anh, chuyện này lại phải làm phiền anh rồi", Lương Huyền Mi gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Chính mà ra tay thì cô ta không có gì phải lo lắng cả.
"Anh đến trường với tôi?", Lương Tiểu Điệp trừng mắt, kinh ngạc đánh giá Lâm Chính một lượt, sau đó hừ một tiếng, khinh bỉ nói: "Thôi bỏ đi, tôi sợ anh đến trường sẽ bị người ta đánh chết mất".
"Chắc là không đâu", Lâm Chính lắc đầu đáp: "Người có thể đánh chết anh chắc còn chưa ra đời".