Mã Băng Hoàn nhìn chăm chăm bàn tay trắng nõn của Lương Tiểu Điệp, rồi nhìn mấy chỗ bị bỏng do tàn thuốc gây ra.
“Hừ hừ…”, cô ta nở nụ cười thê lương, sau đó lấy điếu thuốc trên bàn, châm lửa. Lúc này Lương Tiểu Điệp mới hoàn hồn nhìn điếu thuốc. Cô ta định nói gì đó nhưng lại thôi.
“Tôi châm bỏng Tiểu Điệp bao nhiêu chỗ thì trả lại từng đấy là được”, lúc này, Mãn Băng Hoàn bèn châm đầu lọc đang cháy đỏ vào cánh tay mình.
“Chị Băng Hoàn!”
“Đừng! Chị Băng Hoàn!”, mấy cô gái đứng bên cạnh vội lao lên ngăn lại. Ai cũng gào khóc khiến lớp trang điểm trôi nhem nhuốc.
“Nếu không làm như vậy thì thần y Lâm sẽ không tha cho chúng ta đâu. Mọi người buông tay ra!”, nói xong, Mãn Băng Hoàn giãy giụa đẩy đám đông ra và tiếp tục tự trừng phạt mình.
“Chị Băng Hoàn!”
“Đừng!”
Đám đông lại gào ầm lên. Mãn Băng Hoàn đã hạ quyết tâm. Nhưng có vẻ do đám đông ngăn lại quyết liệt quá nên cô ta thực hiện không được thuận lợi cho lắm. Cả đám lao vào giành lấy điếu thuốc trong tay cô ta.
“Thần y Lâm, xin anh hãy tha cho chị Băng Hoàn”.
“Chị ấy biết sai rồi. Xin anh tha cho chị ấy!”, đám đông quay qua cầu xin Lâm Chính. Thế nhưng Lâm Chính chẳng phản ứng gì.
Mãn Băng Hoàn chau mày. Cô ta khựng người, nhìn chăm chăm đám chị em, sau đó lại châm một điếu thuốc khác và dí vào tay mình. Đúng lúc đầu thuốc nóng đỏ sắp chạm vào da thịt thì…
“Đợi đã!”, Lâm Chính đột nhiên hô lên.
Đám đông mừng rơn. Mãn Băng Hoàn cũng thở phào. Có lẽ cô ta luôn chờ đợi câu nói đó của Lâm Chính.
“Thần y Lâm tha thứ cho tôi rồi sao?”, Mãn Băng Hoàn hỏi.
Nhưng anh chỉ lắc đầu: “Cô chưa làm thì sao tha thứ cho cô được. Tôi chỉ muốn hỏi cô, những người cùng cô dí đầu thuốc vào tay em tôi khi đó còn ai nữa?”
Dứt lời, đám đông tái mặt.
“Thấy cô làm mà mắc mệt. Thế này đi, trong các người còn ai tham gia vào trò đó thì cùng tới luôn đi. Một bao thuốc chắc là đủ đấy!”, Lâm Chính cầm bao thuốc trên bàn, phát cho mỗi người một điếu. Sau đó châm thuốc giúp họ.
Mấy cô gái trố mắt. Bọn họ tưởng Lâm Chính có lương tâm, biết thương hoa tiếc ngọc nên mới kêu họ dừng lại. Thật không ngờ…người đàn ông này không hiểu thế nào là phong độ của một người đàn ông.
Anh mà muốn tính sổ thì nào quan tâm đối phương là nam hay nữ.
“Thần y Lâm! Anh...", Mãn Băng Hoàn tức giận.
“Sao? Cô Mãn, có cần tôi giúp không?”, Lâm Chính mỉm cười.
“Anh được lắm”, Mãn Băng Hoàn tức run người: “Chỉ có mình tôi làm chuyện đó thôi”.
“Tôi khuyên cô nên thật thà một chút. Nếu như sau khi tôi hỏi em tôi mà phát hiện ra không
giống cô nói thì tôi sợ rằng…hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn đấy”, Lâm Chính lắc đầu.
Mãn Băng Hoàn nín thở. Nhìn khuôn mặt như thiên thần của Lâm Chính, cô ta không dám tin. Người này chính là thần y Lâm độ lượng, nhân từ sao? Anh là ác ma thì đúng hơn.
Mãn Băng Hoàn không còn cách nào khác, đành phải nói ra tên những người khác. Cả đám òa khóc như những đứa trẻ. Lúc này họ nào còn giữ được vẻ ngạo mạn nữa, mà tất cả mềm như cọng bún…
Lâm Chính biết rằng giáo huấn đám nhóc này mà không ác một chút thì bọn họ sẽ không nhớ. Thế là đầu lọc thuốc lại được dí xuống. Cả đám đau tới mức co rúm người. Lâm Chính cũng không hề bảo họ dừng lại. Vì dù sao đây cũng là báo ứng của họ.
Lâm Chính tin những gì mà Lương Tiểu Điệp phải chịu đựng vẫn còn nhẹ. Chắc chắn có những nữ sinh còn bị ức hiếp tàn nhẫn hơn nhiều.
Phụp! Âm thanh nặng nề vang lên. Mãn Băng Hoàn ôm cánh tay ngồi bệt xuống ghế. Cả người run lẩy bẩy, đầu toát mồ hôi.
“Thần…thần y Lâm. Lần này…anh hài lòng chưa?”, cô ta thở hổn hển.
“Hài lòng rồi. Hi vọng sau này mối quan hệ giữa các bạn học sẽ hài hòa hơn”.
Lâm Chính thản nhiên nói rồi kéo Lương Tiểu Điệp: “Được rồi, Tiểu Điệp. Chúng ta về thôi”.
“Dạ…”, Lương Tiểu Điệp vẫn chưa hoàn hồn. Rõ ràng là trong đầu cô ta vẫn còn đang hiện ra một loạt các hình ảnh mà bản thân khó chấp nhận được.
“Tôi nhất định sẽ báo thù”, Mãn Băng Hoàn nhìn chăm chăm bóng lưng của Lâm Chính và gằn giọng.
Nhưng dù sao thì cô ta cũng không dám lớn tiếng.
Rời khỏi biệt thự, Lâm Chính nhìn dãy xe điện bên đường bèn lấy một chiếc, định đưa Lương Tiểu Điệp tới trường học.
“Tiểu Điệp, lên xe đi!”, Lâm Chính lái chiếc xe tới cạnh cô ta. Nhưng Tiểu Điệp chỉ run rẩy, đứng im một hồi lâu rồi mới chịu đi tới. Cô ta nhìn chăm chăm Lâm CHính, rồi bỗng hét lên: “Rốt…rột cuộc…anh là ai?”