Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Cậu thật hèn hạ!


trước sau

Xoảng!

Một tách trà bị ném mạnh xuống đất, vỡ tan tành.

“Vô dụng! Toàn một đám vô dụng!”.

Tiếng hét phẫn nộ vang lên.

Một người đàn ông trung niên đứng dậy, chỉ vào một người đàn ông ở bên dưới, lớn tiếng quát mắng: “Các cậu ăn cái thứ gì thế hả?”.

“Ông, thần y Lâm đó không phải người bình thường, đâu dễ đối phó như vậy? Trừ khi chúng ta báo cáo lên trên, để phía trên can thiệp!”, người đàn ông ở bên dưới khẽ giọng nói.

“Sao? Giải quyết một Dương Hoa mà còn cần phải nhờ sự hỗ trợ của bên trên? Đây là nhiệm vụ mà bên trên giao xuống, nếu làm như vậy thì chi chúng ta còn mặt mũi đâu nữa? Vả lại, bên trên cũng chỉ cho rằng chúng ta vô năng! Cậu muốn để những chi khác cười chúng ta sao?”, người đàn ông trung niên lạnh lùng quát.

“Thưa ông, ông nói phải làm sao đây?”.

“Nếu thần y Lâm chuẩn bị lấy cứng chọi cứng, chúng ta sẽ cho cậu ta thấy sự lợi hại của Ưng Các. Nhưng chưa vội, hãy tìm hiểu rõ sự nông sâu của người này trước! Yên Nhi và A Dũng đều là người có thể địch lại thiên kiêu, bây giờ bị thần y Lâm này đánh vào viện, vậy thực lực của thần y Lâm có lẽ không chỉ đơn giản là song lệnh thiên kiêu… Mau phái người đi điều tra!”.

“Vâng!”.

“Ngoài ra, không từ mọi thủ đoạn, điều tra bối cảnh của thần y Lâm cho tôi. Bố mẹ cậu ta là ai, nguyên quán cậu ta ở đâu, cậu ta rốt cuộc từ đâu nhảy ra! Những thông tin này phải nói cho tôi ngay khi có thể!”.

“Vâng!”.



Chiều hôm đó, người của Ưng Các đã được phái đến Giang Thành, đồng thời bố trí xung quanh công ty Dương Hoa.

Phía bên này Mã Hải đã thông báo cho Từ Thiên và Cung Hỉ Vân chuẩn bị sẵn sàng từ lâu. Bọn họ phân tích ra được những nơi mà Ưng Các có thể cài cắm người vào, chờ sẵn từ trước, theo dõi ngược lại bọn họ.

Trừ bọn họ ra, còn một người đặc biệt đã đến Giang Thành, đang đợi trong văn phòng mới của Lâm Chính.

Trong văn phòng.

“Ông cụ Dịch, mời ông uống trà”.

Thư ký mỉm cười bưng trà xanh đã pha xong tới, đưa cho ông lão có vẻ mặt đầy cảnh giác đang ngồi trên ghế.

Ông lão nhìn trái nhìn phải, trong mắt toát ra vẻ nghi hoặc và bất an, đương nhiên còn nhiều hơn là sự kiêng dè.

Ông ta cầm tách trà lên nhấp một ngụm, nào ngờ trà vừa chạm môi, ông ta đã quăng tách đi.

Xoảng!

Tách trà rơi vỡ trên đất.

“Đây là thứ gì? Loại trà khó nuốt thế này mà cho người uống à? Mau pha một bình Long Tỉnh trước cơn mưa đến đây!”, ông lão chán ghét quát lên.

“Ơ… Ông đợi cho một lát”.

Thư ký nặn ra nụ cười, sau đó nhặt tách trà trên mặt đất lên định ra ngoài.

“Bỏ đi, khỏi cần Long Tỉnh trước cơn mưa nữa, bảo Chủ tịch Lâm của các người mau tới đây đi, tôi đã đợi cậu ta lâu lắm rồi”.

“Chủ tịch Lâm đã đang trên đường đến, ông hãy nghỉ ngơi một lúc, chắc Chủ tịch Lâm sẽ đến nhanh thôi”.

“Đến nhanh thôi? Hừ! Cả đời này tôi chưa bao giờ đợi ai lâu như vậy!”, ông lão mất kiên nhẫn.

Thư ký vô cùng bất đắc dĩ.

Lúc này, cửa được mở ra.

“Môn chủ Dịch, sao thế? Chỗ tôi phục vụ không đủ chu đáo hay sao?”, Lâm Chính lạnh nhạt lên tiếng.

“Chủ tịch!”, thư ký vội khom lưng chào.

“Ừ, ở đây không có chuyện gì nữa đâu, cô ra ngoài làm việc đi”, Lâm Chính cười đáp.

“Vâng thưa chủ tịch”, thư ký gật đầu, sau đó rời khỏi văn phòng.

Sắc mặt của Dịch Quế Lâm có chút khó coi, hoặc có thể nói là rất khó coi.

Bởi vì ông ta biết, mình đến đây có nghĩa là đã nhận thua với thần y Lâm.

Chuyện này đối với người kiêu ngạo như ông ta mà nói là không thể nhẫn nhịn.

Nhưng… ông ta thật sự hết cách rồi!

Bởi vì ông ta còn không đến thì không còn bao nhiêu thời gian nữa…

“Thần y Lâm, đã lâu không gặp!”, Dịch Quế Lâm không có cảm xúc gì, lên tiếng.

“Cũng không tính là lâu nhỉ, nhưng ông không đến tìm tôi ngay, tôi cũng cảm thấy bất ngờ”, Lâm Chính ngồi xuống ghế của mình, bật máy tính lên, mở trò chơi xếp bài Spider ra, vừa chơi vừa nói.

“Nói đi, làm thế nào thì cậu mới chịu chữa cho tôi?”, Dịch Quế Lâm hạ giọng hỏi.

Lâm Chính nhìn chằm chằm màn hình máy tính, click nhẹ con
trỏ chuột, dường như chơi rất say mê.

Dịch Quế Lâm hơi ngẩn ra, sau đó buồn bực nói: “Thần y Lâm, cậu có nghe tôi nói không? Rốt cuộc phải thế nào thì cậu mới chịu chữa cho tôi?”.

“Môn chủ Dịch, đây là thái độ của ông sao?”.

Lâm Chính nhíu mày, đóng máy tính lại, không có cảm xúc gì nhìn ông ta.

“Ông phải rõ bây giờ ông đang ở đâu, ông đang đối mặt với ai”.

Dịch Quế Lâm kinh ngạc, sau đó hừ lạnh: “Tôi nói cậu biết, lần này tôi đến đây không phải để cúi đầu trước cậu! Cậu đừng nghĩ tôi nhất định phải khuất phục cậu!”.

“Cửa ở bên kia!”.

Lâm Chính chỉ ra cửa, bình tĩnh nói: “Nếu ông muốn, tôi có thể gọi đến nhà tang lễ giúp ông!”.

“Cậu…”.

Dịch Quế Lâm tức giận, gương mặt đỏ bừng.

“Dịch Quế Lâm, đã đến lúc này rồi, nếu ông còn không chịu buông bỏ cái gọi là sĩ diện, e rằng chúng ta không thể đàm phán. Tôi muốn ông và cả Kỳ Lân Môn của ông chủ động cúi đầu, chứ tôi không cầu xin các ông. Nếu ông vẫn còn nghĩ mình là nhất, không ai ép các ông đưa ra bất cứ lựa chọn nào cả!”, Lâm Chính đi đến trước mặt Dịch Quế Lâm, hơi khom người, lạnh lùng quát.

Dịch Quế Lâm tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng biết bây giờ mình không còn lựa chọn nào khác, đành hậm hực hừ một tiếng, nói: “Vậy xin thần y Lâm chữa trị cho tôi, tôi đồng ý dẫn theo toàn bộ Kỳ Lân Môn… khuất phục cậu…”.

Nói thì nói vậy, nhưng rõ ràng trông bộ dạng Dịch Quế Lâm vẫn không phục.

Lâm Chính cũng mặc kệ.

Bây giờ là lúc anh đang cần người, nếu đối phó với Ưng Các, nhất định phải trọng dụng nguồn sức mạnh như Kỳ Lân Môn!

Lâm Chính lấy một bình sứ nhỏ đã chuẩn bị từ trước ở trong túi áo ra, đặt lên bàn.

“Uống nó đi!”, Lâm Chính nói.

“Được!”.

Dịch Quế Lâm sáng mắt, lập tức mở bình sứ ra, đổ ra một viên thuốc, cho vào miệng như muốn ăn tươi nuốt sống.

Lâm Chính ngạc nhiên: “Ông không hỏi đây là thuốc gì mà cứ vậy uống luôn à?”.

“Đây không phải thuốc chữa trị vết thương của tôi sao?”, Dịch Quế Lâm cũng sửng sốt.

“Ai nói với ông đây là thuốc chữa bệnh cho ông?”.

“Hả?”, Dịch Quế Lâm cầm bình thuốc, mặt trắng bệch, vội hỏi: “Vậy… vậy đây là thuốc gì?”.

“Thuốc độc!”, Lâm Chính không cần suy nghĩ mà nói.

Dịch Quế Lâm lập tức như bị sét đánh.

“Cậu… Cậu lại dám… hạ độc? Cậu thật hèn hạ!”.

“Tôi thấy thái độ của ông tệ như vậy, lo rằng ông sẽ đâm sau lưng tôi, định cho ông viên thuốc độc tác dụng chậm, để ông uống xong còn bắt ông tận tâm tận lực cống hiến cho tôi. Nào ngờ tôi còn chưa nói gì mà ông đã uống, ông cũng vội thật đấy, tôi cũng đâu có ép ông!”, Lâm Chính nhún vai nói.

“Tôi liều mạng với cậu!”.

Dịch Quế Lâm nổi giận, giơ cao tay định chưởng về phía đầu Lâm Chính.

Tay ông ta giơ lên không trung, nhưng mãi không dám đánh xuống.

“Sao? Không giết nữa à?”, Lâm Chính thản nhiên nhìn ông ta, nói.

Dịch Quế Lâm nghiến răng nghiến lợi, mắt mở to, tay giơ lên run rẩy.

Nhưng cuối cùng ông ta vẫn phất mạnh tay, phẫn hận ngồi xuống.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện