Lâm Chính nào ngờ Tô Nhu cũng có mặt ở đây.
“Chào chủ tịch Lâm”, Tô Nhu gật đầu.
Lâm Chính mỉm cười, cảm thấy không được thoải mái. Tô Nhu cũng vậy.
Ở bên ngoài kia, mối quan hệ giữa hai người đang được lan truyền trong trạng thái vô cùng mập mờ. Các thể loại báo chí đều đưa tin, khiến cho cô gái vừa trẻ lại vừa giỏi này cũng nổi tiếng thêm vài phần.
Vì điều đó mà Tô Nhu cảm thấy rất phiền.
Lâm Chính tưởng Tô Nhu cả ngày ở trong công ty, bận rộn với công việc của mình nên không có thời gian làm việc khác. Không biết tại sao hôm nay lại chạy tới đây?
“Cô Tô tới tham ban à?”, Lâm Chính mỉm cười hỏi.
“Đúng vậy. Chủ tịch Lâm, đã lâu không gặp. Anh gần đây khỏe không?”, Tô Nhu mỉm cười đầy chuyên nghiệp.
“Cũng tạm. Còn cô?”
“Tôi cũng ổn”, Tô Nhu gật đầu.
Sau đó Tô Nhu và Lâm Chính không nói gì nữa. Tô Nhu chẳng qua là muốn tránh gây sự hiềm nghi.
Nhưng Lâm Chính cũng chẳng tìm ra được chủ đề gì.
Thực ra không cần nói đến việc anh hiện tại đang trong bộ dạng của chủ tịch Lâm mà kể cả khi anh là Lâm Chính thì mối quan hệ của họ cũng đã khá gượng gạo rồi.
Tô Nhu luôn hi vọng Lâm Chính thay đổi, có sự nghiệp và thành tựu của riêng mình. Thế nhưng Lâm Chính chỉ biết bất lực. Anh vì đại sự mà phải giấu đi thân phận. Và đó cũng là cách để bảo vệ Tô Nhu.
Thế nhưng càng như vậy thì Tô Nhu càng tỏ ra thất vọng. Hai người không nói gì. Có rất nhiều người lẳng lặng nhìn bọn họ. Hơn nữa họ còn lấy ra điện thoại và chụp hai người chung một khung hình. Nếu mà đăng lên mạng thì lại khiến dư luận xôn xao.
“Đúng là vẻ đẹp của thần tiên mà!”
“Đúng vậy cô Tô Nhu cũng đẹp quá".
“Nếu như được gả cho chủ tịch Lâm thì dù ngay mai có chết tôi cũng cam lòng".
“Thôi bỏ đi. Trừ khi chủ tịch Lâm có mắt mà như mù, nếu không đời nào lại thích cô”
“Biến!”
Đám đông bình luận rầm rộ.
“Cắt!”, lúc này Tống Kinh hô lên. Tô Dư đang diễn bỗng thở phào, quay người rời đi.
“Tô Dư, vất vả rồi!’, nhân viên ở bên cạnh đưa cho cô ta một chai nước.
“Cảm ơn!”, Tô Dư mỉm cười, tiếp tục đi về phía Lâm Chính.
“Chào chủ tịch Lâm!”, Tô Dư căng thẳng nói.
“Ừm! Diễn khá lắm”, Lâm Chính mỉm cười.
“Đâu có”, Tô Dư cười lúng túng, sau đó chạy tới chỗ Tô Nhu, nói với cô điều gì đó. Tô Nhu cũng cầm tay Tô Dư và đáp lại. Mối quan hệ giữa hai chị em khá hòa hợp. Điều này trước đây chưa từng có. Thế nhưng sau khi xảy ra nhiều chuyện thì cả hai cũng đã coi trọng tình thân hơn nhiều.
“Chủ tịch Lâm!”, Tống Kinh chạy tới, khẽ cúi người trước Lâm Chính.
“Vất vả rồi! Phân cảnh của tôi khi nào bắt đầu?”, Lâm Chính cười nói.
“Giờ có thể bắt đầu rồi”, Tống Kinh vội vàng nói.
“Bây giờ sao? Nghỉ tầm 10 phút đi. Mọi người mệt cả rồi”, Lâm Chính nói.
Anh biết Tống Kinh không muốn trì
hoãn thời gian của anh. Vì dù sao chủ tịch Lâm cũng là người bận rộn mà.
Tống Kinh nghe thấy vậy bèn thở phào mỉm cười: “Vậy thì nghe theo chủ tịch Lâm. Nghỉ ngơi 10 phút, tôi cũng chuẩn bị kỹ càng hơn”.
“Ừm!”, Lâm Chính gật đầu.
10 phút trôi qua rất nhanh. Nhưng đối với những nhân viên tổ phim thì 10 phút cũng đủ qúy giá lắm rồi.
Họ vội uống nước, nghỉ ngơi một chút rồi lại bắt đầu với công việc hết sức bận rộn.
Lâm Chính cũng bị lôi vào trong lều trang điểm để thay đồ. Có không ít người dân ở phía xa móc điện thoại ra, chuẩn bị sẵn sàng quay lại phân cảnh của Lâm Chính để đăng lên mạng.
Người trang điểm cho Lâm Chính là một cô gái tầm hai mươi tuổi. Có lẽ cô gái vừa tốt nghiệp đại học, vẻ mặt vẫn còn rất ngây thơ. Cô gái khá căng thẳng, tay cầm bút vẽ mà run cả lên.
“Chủ…tịch Lâm, phiền anh nhắm mắt lại để tôi vẽ nhé…”, cô gái căng thẳng nói.
“Ok!”, Lâm Chính vội nhắm mắt lại.
Cô gái cẩn thận đưa bút. Tầm 20 phút sau, cô gái dừng lại: “Xong rồi, chủ tịch Lâm!"
“Vất vả rồi”, chủ tịch Lâm mỉm cười đứng dậy định rời đi.
Đúng lúc này, cô gái vội kêu lên: “Chủ tịch Lâm, anh …có thể ký tên cho tôi không?”
Dứt lời, Lâm Chính bật cười: “Không thành vấn đề!”
Anh lấy bút ở cạnh bàn, ký xoẹt xoẹt rồi đưa cho cô gái. Cô gái kích động nhận lấy rồi vội vàng lấy điện thoại ra chụp. Sau đó, cô gửi lên nhóm của mình. Vô số những icon ngưỡng mộ được gửi tới khiến cô gái cảm thấy vô cùng tự hào.
Nhưng đúng lúc này...
“Á!”, có một tiếng hét vang lên bên ngoài phòng trang điểm. Lâm Chính giật mình.Đó là giọng của Tô Dư.
Anh vội vàng lao ra.
Cả tổ phim trở nên nhốn nháo. Một người đàn ông c ởi trần cầm dao lao vào đoàn phim và đứng ngay khu vực cả đoàn đang nghỉ ngơi.
“Ai là đạo diễn?”, người đàn ông hét lên.
“Là tôi, anh định làm gì?”, Tống Kinh vội vàng bước lên hỏi.
“Chuẩn bị ngay một trăm triệu tệ, nếu không ông chém mấy đứa này đấy”, người đàn ông siết con dao trong tay, quát lên với Tống Kinh.
Cướp đoàn phim à? Đám đông bàng hoàng. Kẻ này điên rồi sao?