Căn phòng chìm vào im lặng. Hai mắt Tô Nhu đỏ ngầu. Cô nhìn chăm chăm Lâm Chính.
Anh đứng trước tủ lạnh, tay cầm cây rau không nhúc nhích. Bầu không khí vô cùng nặng nề. Cảm giác như lúc này một cây kim rơi xuống thôi cũng có thể nghe thấy rõ mồn một.
Một lúc sau, Lâm Chính mới lên tiếng: “Đứng ở góc độ của em thì em cảm thấy, anh có cứu em không?”
“Em không biết”, Tô Nhu chần chừ rồi lắc đầu.
“Em thấy anh có cứu nổi em không?”, Lâm Chính lại hỏi.
“Không cứu nổi”, lần này thì Tô Nhu không cần phải suy nghĩ.
“Đúng vậy…trong tình huống đó, ngoài thần y Lâm ra có lẽ là không ai có thể cứu được em một cách bình an vô sự đâu”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
Tô Nhu trầm giọng, cô khẽ nghiêng đầu, hai mắt trưng rưng. Lâm Chính im lặng nhìn cô.
Một lúc sau, anh thở dài, đặt cây cải vào trong tủ lạnh rồi bước tới tủ quần áo và lấy ra vài bộ xếp chồng lên nhau.
“Tô Nhu, ly hôn thôi”, Lâm Chính nói. Tô Nhu ngẩng đầu, sững sờ nhìn anh.
“Nếu em muốn như vậy thì không cần phải buồn. Anh đã nói rồi, anh không hề muốn ràng buộc em. Em muốn tìm hạnh phúc của mình thì không cần quan tâm đến suy nghĩ của anh. Dù sao em gả cho anh vốn đã không phải là ý của em rồi”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Dứt lời, Tô Nhu run rẩy. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, khóe mắt rưng rưng. Rồi nước mắt cứ thế rơi xuống. Cô siết tay đấm vào người anh. Một đấm, hai đấm, ba đấm…Cô muốn đấm chết Lâm Chính.
Chỉ đáng tiếc, cô là con gái chân yếu tay mềm. Cô có đấm thế nào thì Lâm Chính cũng không có cảm giác gì.
Cô xả giận rồi cứ thế khóc nức lên.
“Anh tưởng rằng em nói chuyện với anh là muốn đòi ly hôn rồi chạy đi lấy thần y Lâm à? Anh coi em là người thế nào vậy? Em nói cho anh biết, dù thần y Lâm có tài giỏi đến đâu thì em cũng không quan tâm. Vì em đã có chồng, anh rõ chưa?”, cô hét lên. Nước mắt tuôn như mưa.
Lâm Chính sững sờ nhìn cô. Anh không nói gì.
“Hơn nữa anh đừng lừa em. Anh tưởng rằng em không biết gì thật sao. Gần đây dược liệu ở chỗ Lạc Thiên cũng không phải do anh nhập mà là một người khác tên là Trương Thúy. Bởi vì Trương Thúy là bạn đại học của em nên lúc Lạc Thiên bận thì đã nhờ cô ấy tới giúp!"
“Em không biết tại sao Lạc Thiên lại giúp anh giấu diếm nhưng em hi vọng anh có thể tốt lên, có thể tiến bộ hơn để em đỡ lo lắng. Anh nghĩ em là người tham lam vậy sao? Em chỉ hi vọng chồng của mình chăm chỉ làm việc, có thái độ tích cực với cuộc sống mà thôi. Lẽ nào vậy mà anh cũng không làm được?”
Nói tới đây, Tô Nhu bèn dang tay ra ôm chặt lấy Lâm Chính. Cô vùi đầu vào ngực anh khóc nức nở.
Lâm Chính đứng ngây ra. Nước mắt Tô Nhu thấm ướt hết áo anh. Anh không ngờ Tô Nhu lại có thái độ như vậy. Hóa ra cô không phải vì pha anh hùng cứu mỹ nhân của thần y Lâm mà thấy cảm động. Chẳng qua là cô bị sốc mà thôi.
Cô không cần Lâm Chính phải ưu tú như thần y Lâm mà hi vọng chồng của mình chỉ cần như những người bình thường khác là được. Cộng thêm với áp lực gần đây phải chịu đựng nên có lẽ cô luôn trong trạng thái tức nước vỡ bờ như thế.
Lâm Chính thở dài. Anh do dự nhưng vẫn đưa tay ra ôm lấy cô và vỗ nhẹ lên lưng cô.
Thế rồi Tô Nhu đẩy anh ra, lau nước mắt và nói: “Từ ngày hôm nay, anh tới chỗ em làm việc”.
“Nhưng bố mẹ không hi vọng anh xuất hiện ở công ty”,
Lâm Chính nói tiếp: “Hơn nữa…không phải trước đây em cũng phản đối sao?”
“Đó là trước đây. Nếu giờ còn để anh lông bông nữa thì sớm muộn gì anh cũng hỏng hẳn mất. Em sẽ sắp xếp công việc cho anh. Ngày mai anh chính thức làm việc”, Tô Nhu lạnh giọng.
“Nhưng…Tô Nhu, anh gần đây không có thời gian…”
“Anh mà không có thời gian sao? Anh định để đói chết đấy hở!”, Tô Nhu tỏ ra đau khổ.
“Không phải! Tô Nhu, chỉ là…em định sắp xếp anh làm gì?”, Lâm Chính biết là không nói lại được nên đành hỏi.
“Bắt đầu từ công việc lễ tân tiếp đón đi!”
“Đó có phải việc gì nhàn nhã đâu…”
“Anh vẫn còn muốn nhàn nhã à? Giờ điều anh cần làm đó là chăm chỉ làm việc cho em”, Tô Nhu gào lên.
"Vậy thì em điều anh tới phòng kinh doanh đi, anh chạy KPI cho em?”
“Chạy KPI sao?”
Tô Nhu lạnh lùng nói: “Sao? Anh còn định làm biếng à? Được, em có thể để anh làm ở bộ phận đó, nhưng em nói anh biết, mỗi tháng mà không hoàn thành KPI thì phải quay về làm tiếp tân cho em”.
Lâm Chính nghe thấy vậy bèn cười khổ. Thôi bỏ đi. Dù sao đại hội cũng sắp bắt đầu rồi, tới khi đó tìm cách nói thẳng ra vậy. Lâm Chính cũng không muốn diễn kịch với cô nữa.
“Con gái đang bận à?”, lúc này, có tiếng bước chân vọng tới. Sau đó là Trương Tinh Vũ xách theo mấy túi quần áo bước vào.
Tô Nhu giật mình, vội vàng quay đi để Trương Tinh Vũ không thấy cô đang khóc.
Lâm Chính cũng chau mày. Anh không có ác cảm gì với Tô Nhu. Mặc dù bình thường cô khá khắt khe nhưng dù sao cô cũng chỉ vì muốn anh tiến bộ. Vậy nên khi anh gặp chuyện gì thì cô vẫn đứng ra giúp đỡ anh.
Mẹ cô – Trương Tinh Vũ thì khác. Bà ta không biết điều. Hơn nữa Lâm Chính cũng giữ đúng lời hứa 3 năm với mẹ mình rồi nên cũng không cần khách sáo nhiều với người phụ nữ này.
“Sao cậu lại tới đây?”, Trương Tinh Vũ vốn đang cười vui vẻ bước vào. Thế nhưng nhìn thấy Lâm Chính thì biểu cảm đó bèn chuyển sang sự chế nhạo.
“Mẹ, có chuyện gì không?”, Tô Nhu hỏi.
Việc kinh doanh đi vào ổn định, Tô Nhu đã thuê nhà bên ngoài cho Tô Quảng và Trương Tinh Vũ. Dù sao đây cũng là công ty, cả nhà ở sẽ không tiện. Tô Nhu đợi có thêm tiền thì sẽ mua hẳn nhà cho hai người họ.
“Con gái, mẹ tới thăm con mà. Nào tới đây, mình nói chuyện!”
Có vẻ như tâm trạng của Trương Tinh Vũ không tệ nên không so đo với Lâm Chính. Bà ta chỉ bước tới kéo tay Tô Nhu. Cả hai người đều biết, Trương Tinh Vũ chắc chắn là đã nhìn thấy video ở công viên Tân Hải nên mới vui mừng như vậy.
Dù sao thì sau khi chuyện này xuất hiện, Lâm Chính không còn là kẻ bị cắm sừng của Giang Thành nữa mà trở thành kẻ bị cắm sừng của cả nước. Đến cả những người bị cắm sừng trong giới giải trí cũng bị anh soán ngôi…
“Mẹ, có chuyện gì mẹ nói đi”, Tô Nhu thở dài.
“Cũng không có gì…Con gái! Mắt con sao thế? Con khóc đấy à? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”, Trương Tinh Vũ nhìn thấy hai mắt đỏ hoe của Tô Nhu thì khẽ tái mặt. Bà ta lập tức hỏi.