Mặc dù hai người không bận tâm nhiều về buổi tiệc thế nhưng khi buổi tiệc sắp diễn ra thì họ cũng tới khách sạn rất sớm.
Tại khách sạn Berna. Tô Nhu đỗ xe ở một góc.
“Đây là bộ quần áo anh mua cho em hả?”, Tô Nhu nhìn bộ lễ phục lấp lánh bèn chau mày.Cô tin bộ lễ phục này chắc chắn sẽ rất thu hút trong buổi tiệc. Những chiếc cúc màu đen còn phát sáng lấp lánh giống như làm từ kim cương vậy.
Đẹp quá.
Hơn nữa cô còn phát hiện ra bộ trang phục mà Lâm Chính đang mặc có vẻ như là một cặp với bộ đồ của cô, rất tương xứng. Trông Lâm Chính cũng vô cùng phong độ. Bình thường anh không sửa soạn cho bản thân, hôm nay chăm chút một xíu mà đã toát lên khí chất ngời ngời rồi. Tô Nhu cũng phải nhìn đi nhìn lại lấy lần.
“Bao nhiêu tiền một bộ vậy anh?”, Tô Nhu hỏi
“Bảy nghìn ba trăm tệ”, Lâm Chính cười nói.
“Ồ! Cũng đắt, nhưng trông đẹp lắm. Hãng nào vậy?”
“Không có hãng”.
“Không có hãng sao? Nếu là …hàng hiệu thì chắc là vài chục nghìn cũng không mua được. Vì thật sự nó rất đẹp, trông rất có giá trị”, Tô Nhu lầm bầm. Sau đó cô khóa cửa xe lại và bước vào trong. Lâm Chính mỉm cười. Anh đi ngay phía sau cô.
Đợi đến khi hai người bước tới cổng chính thì phát hiện ra hóa ra đây là một buổi tiệc giao lưu do tư nhân tổ chức. Hơn nữa dù tiệc giao lưu nhưng lại mời toàn nhân vật tầm cỡ của Giang Thành. Xung quanh có không ít người là những đại gia lớn. Điều này khiến Tô Nhu cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
“Chuyện gì vậy? Sao mẹ lại có thiệp mời của những buổi tiệc như thế này chứ?”, Tô Nhu cảm thấy không thể tin.
Cô hiểu mẹ mình, cũng biết năng lực của bà ta. Với sự thấu hiểu của Tô Nhu thì mẹ mình là một người hết sức bình thường, không thể nào tiếp xúc được với những người như thế này. Vậy thì sao họ lại gửi thiệp mời cho bà ta chứ? Dù bà ấy có lấy thân phận là mẹ của Tô Nhu ra thì cũng vậy.
Bản thân Tô Nhu cũng cảm thấy mình không có gì để những người này muốn giao lưu cùng cả. Cô cảm thấy không được thoải mái cho lắm. Lâm Chính thì chau mày.
“Cô Tô, chào cô!”
“Cô Tô tới rồi”
“Mời ngồi bên này”.
“Cô Tô! Có thể trò chuyện với tôi vài câu không?”. lúc này, có không ít người đi ngang qua thấy Tô Nhu bèn chủ động chào hỏi.
Tô Nhu giật mình, vội vàng nở nụ cười đáp lại. Cô sững sờ nhìn những người đang nói chuyện với mình và cảm thấy đầu óc trống rỗng. Bởi vì có rất nhiều khuôn mặt mà cô đã từng gặp qua.
Bất động sản Đại Hanh của Nam Thành. Rồi những thương nhân lớn của Giang Thành. Còn cả những nhân vật trong lĩnh vực nhà hàng khách sạn, trang sức, thời trang…Có rất nhiều người mà Tô Nhu rất muốn hợp tác nhưng không thể. Vậy mà hôm nay tất cả bọn họ lại chủ động chào hỏi cô sao?
Chuyện gì vậy? Nghĩ tới nghĩ lui, Tô Nhu bỗng giật mình. Cô được chú ý như vậy chắc chỉ có một lý do mà thôi.
“Đó là
thần y Lâm”, cô lầm bầm.
“Lúc này toàn bộ mọi người đang cho rằng em và thần y Lâm là một đôi nên họ muốn kết giao với em cũng là điều đương nhiên thôi”, Lâm Chính nói bằng vẻ bất lực.
“Kệ bọn họ đi, dù sao thì chúng ta cũng chỉ tới hoàn thành nhiệm vụ mà mẹ giao thôi. Chúng ta tìm chỗ ngồi, rồi đợi khi ổn ổn thì rời đi”, Tô Nhu trầm mặt, kéo Lâm Chính tới một chiếc bàn đặt ở phía góc khách sạn.
Thế nhưng hai người vừa ngồi xuống còn chưa nóng chỗ thì một người đàn ông trông vô cùng tuấn tú đi cùng một cô gái khác đã bước tới.
“Cô Tô, xin chào. Tôi là Cư Chí Cường, có thể làm quen với cô được không? Đây là danh thiếp của tôi", người đàn ông mỉm cười đầy mê người, sau đó đưa ra trước mặt một tấm danh thiếp.
Tô Nhu nhìn xuống tấm danh thiếp. Cô run rẩy rồi bất ngờ kêu lên: “Bố của anh…là Cư Nam An?”
“Xem ra cô Tô cũng từng nghe qua tên của bố tôi rồi”, Cư Chí Cường mỉm cười, cảm thấy tự hào lắm.
“Sao có thể chưa nghe qua chứ. Việc kinh doanh của tập đoàn Chính Hoa phát triển trong cả nước, hầu như thành phố nào cũng có nhà máy. Trong nước có ai mà chưa từng nghe qua danh tiếng của mọi người đâu”, Tô Nhu cũng đứng dậy đưa danh thiếp của mình. Nụ cười có phần hơi phản cảm trước đó lập tức được thay thế bằng nụ cười đầy chuyên nghiệp của một thương nhân.
Tập đoàn Chính Hoa à? Lâm Chính chau mày. Anh cũng từng nghe qua về cái tên này. Đây là một trong những doanh nghiệp mạnh trong nước. Thật không ngờ cậu chủ của Chính Hoa cũng tham gia buổi tiệc này. Quả không phải điều tầm thường.
“Cô Tô Nhu, tập đoàn Duyệt Nhan rất có tiềm lực. Tôi muốn bàn chuyện hợp tác với công ty cô, không biết cô có thời gian không?”, Cư Chí Cường mỉm cười.
“Có chứ! Có Chứ! Anh Cư, mời ngồi!”, Tô Nhu mừng lắm, vội vàng đáp lại.
“Ok!”
Cư Chí Cường gật đầu. Thế nhưng anh ta chưa ngồi xuống ngay mà chỉ nhìn Lâm Chính và nói: “Anh đây có thể nhường chỗ được không?"
“Nhường chỗ sao?”, Lâm Chính giật mình. Anh nhìn trái nhìn phải rồi nói: “Không phải hai bên đều còn chỗ sao, tại sao tôi phải nhường?”
“Chắc anh không biết, tôi không thích ngồi cùng những người vô dụng. Điều đó khiến tôi cảm thấy ghê tởm. Nếu anh không ngại thì có thể ngồi sang bàn bên cạnh được không?”, Cư Chí Cường nói.
Dứt lời Tô Nhu tái mặt.