Tất cả khách khứa đều hoang mang.
Thường Phương sao vậy?
Không phải chỉ là một bộ đồ hàng chợ mô phỏng thôi sao? Có gì mà ngạc nhiên?
Hơn nữa, giá trị của hàng thế này có gì đáng để quan tâm? Chỉ mấy nghìn tệ mà thôi, rất bình thường.
Bọn họ không thể hiểu nổi.
Tô Nhu cũng vô cùng ngạc nhiên.
“Cô Thường Phương, tôi… tôi không phải vừa mới nói rồi sao? Chỉ mấy nghìn tệ…”, Tô Nhu lắp bắp.
“Mấy nghìn tệ? Vậy… Rốt cuộc là mấy nghìn tệ?”, Thường Phương vội hỏi.
Mắt Tô Nhu hơi sững lại, ngơ ngác nhìn Thường Phương: “Hình như… Hình như là… Bảy nghìn ba trăm tệ…”.
“Bảy nghìn ba trăm?”.
Thường Phương bỗng nhiên run rẩy cả người.
Đột nhiên cô ta nhớ tới gì đó, lấy điện thoại ra, ngón tay lướt nhanh trên màn hình.
Chốc lát sau, cô ta mở một bức ảnh ra.
Trên ảnh là một bộ lễ phục tuyệt đẹp được trưng bày trong tủ kính.
Dưới ánh đén chiếu sáng, bộ lễ phục tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, vô cùng đẹp.
Mỗi một đường chỉ của nó, mỗi một mảnh vải của nó giống như đang sống. Dù chỉ là một bức ảnh cũng đánh vào thị giác người nhìn một cách mãnh liệt.
Thường Phương ngơ ngác nhìn bức ảnh, không ngừng so sánh với bộ lễ phục trên người Tô Nhu, mắt mở to, dường như con mắt sắp rơi ra khỏi hốc mắt.
Cũng không biết qua bao lâu, cô ta hít sâu một hơi, dường như muốn ổn định tâm trạng của mình.
“Ông Nhậm”.
Giọng nói của Thường Phương hơi run rẩy, gọi một tiếng.
“Sao vậy cô Thường?”, Nhậm Quy hỏi.
“Làm phiền ông nói nhân viên ánh sáng chiếu đèn về phía này một lúc”.
“Để làm gì?”.
Nhậm Quy khó hiểu vô cùng.
“Đừng hỏi nữa, làm trước đi đã”, Thường Phương nói.
Người xung quanh cảm thấy nghi hoặc. Nhậm Quy vẫn làm theo, gật đầu với người bên cạnh, người bên cạnh lập tức chạy đi.
Không lâu sau.
Cạch cạch cạch…
Loạt tiếng công tắc vang lên.
Nhiều đèn chiếu sáng hội tụ về phía Tô Nhu.
Khoảnh khắc đèn bao trùm cả người cô, tất cả mọi người đều sững sờ.
Vào giờ phút này, bộ lễ phục trông có vẻ không có gì nổi bật của Tô Nhu lại tỏa ra ánh sáng giống như ánh trăng, giống như sao trời.
Cả người cô được ánh sáng rực rỡ mông lung bao bọc. Lúc này, cô giống như hóa thân thành tiên nữ, xinh đẹp thoát tục, không nhuốm bụi trần, giống như tiên nữ hạ phàm, khiến tất cả mọi người say mê.
Bọn họ há hốc miệng, trợn tròn mắt, tim đập điên cuồng.
Trước kia Tô Nhu kéo Lâm Chính vào một góc, bên này ánh sáng u ám, không thể lộ rõ sự hoàn hảo của chất liệu bộ quần áo này.
Bây giờ, nó giống như một món bảo vật không gì sánh bằng, hiện rõ trước mắt mọi người.
Tô Nhu giống như tiên nữ Hằng Nga, đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Lúc này, cả người cô đẹp đến trình độ không còn là người phàm.
“Hoa Hi Vọng! Đúng là Hoa Hi Vọng!”.
Thường Phương kích động đến mức tràn nước mắt, run rẩy hét lên: “Tôi lại được nhìn thấy Hoa Hi Vọng! Không thể tin được, thật không thể tin được…”.
Người xung quanh vô cùng kinh ngạc.
“Hoa Hi Vọng? Đó là gì?”.
“Cô Thường, sao cô lại vậy? Bộ lễ phục của cô Tô… sao lại thế?”.
“Đèn chiếu vào, bộ lễ phục này trông thật xinh đẹp…”.
“Đúng là như áo trời… cộng thêm nhan sắc đỉnh cao của cô Tô Nhu, thật đẹp mắt…”.
Những lời tán thưởng vang lên, nhưng rõ ràng là tiếng kinh ngạc còn nhiều
hơn.
Cô gái kia cũng ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn Tô Nhu.
Chốc lát sau, cô ta lại khịt mũi khinh thường.
“Cái gì mà Hoa Hi Vọng với không Hoa Hi Vọng! Chẳng phải là món đồ chỉ mấy nghìn tệ thôi sao, so với dạ hội màu đen của tôi thì tính là gì? Áo quần trên người tôi đủ mua được mấy chục bộ đồ rách nát như vậy! Tôi muốn có bao nhiêu bộ thì có bấy nhiêu bộ!”, cô gái ganh tức lên tiếng.
Nhưng cô ta vừa dứt lời, Thường Phương lại lắc đầu, nghiêng đầu nói với cô ta: “Có lẽ cô nhầm rồi, giá trị của bộ lễ phục này không phải chỉ mấy nghìn tệ. Nó cũng không phải hàng chợ!”.
“Cái gì?”.
Cô gái sững sờ, ngây ngốc nhìn Thường Phương: “Nhưng Tô Nhu vừa mới nói… bộ đồ này giá bảy nghìn ba trăm tệ không phải sao?”.
“Đó là cô Tô Nhu nghe lầm mà thôi, bộ lễ phục này thật ra có giá 73 triệu tệ!”, Thường Phương nói.
Cô ta vừa nói xong, hiện trường lại yên lặng.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Ngay cả Tô Nhu cũng đứng sững tại chỗ, đầu óc trống rỗng.
“Bộ Hoa Hi Vọng này là kiểu nữ, còn một bộ của nam nữa, kết hợp lại là một cặp Hoa Hi Vọng. Cặp Hoa Hi Vọng là lễ phục do ông Sandro, bậc thầy cấp quốc gia nước Ý thiết kế. Tổng cộng có hai bộ, một bộ được trưng bày ở phòng triển lãm thời trang thủ đô nước Ý, một bộ đã bán ra. Ông Sandro năm nay đã bảy mươi chín tuổi, bộ trang phục này có thể là tác phẩm cuối cùng của ông ấy. Vì vậy, bộ lễ phục này đem bán đấu giá có thể sẽ còn cao hơn. Tôi đoán ít nhất là từ một trăm triệu trở lên, đấu giá đến năm trăm triệu, một tỷ cũng có khả năng, không có giá cuối!”.
Thường Phương nhìn vết rách trên lễ phục của Tô Nhu, vẻ mặt đầy tiếc nuối, nói: “Từ độ thiệt hại của bộ lễ phục này cho thấy, trừ khi là ông Sandro đích thân vá lại mới có thể sửa được. Nhưng dù có vá thành công, nó cũng không còn là một bộ áo hoàn chỉnh. Dù sao đó cũng là đã qua sửa chữa, đã mất đi ý nghĩa của nó. Thiệt hại mà vết rạch này gây ra cho nó không thể phục hồi được. Thế nên, tôi cảm thấy, nếu cô phải đền bù thiệt hại cho cô Tô Nhu, e rằng phải tính bằng trăm triệu…”.
Cô ta dứt lời, cô gái kia ngã ngồi xuống đất, sắc mặt trắng như tờ giấy…