Người Chồng Yêu

Chương 103


trước sau

Úc Linh bị cô nàng kéo chạy một mạch, tuy thể lực của cô cũng không kém, nhưng rốt cuộc được chăm sóc quá tốt, không thể so sánh với một thiên sư như Lâu  Tình chuyên giao tiếp thường xuyên với yêu ma quỷ quái được, dần dần sức lực cũng không theo kịp thở hồng hộc.

Đột nhiên Lâu Tình dừng lại, Úc Linh không phanh được đụng đầu tới. Lâu Tình kêu oa một tiếng, lảo đảo về trước, áp sát một luồng gió tanh nồng thổi tới, theo bản năng uốn éo, chợt nghe thấy tiếng kêu sắc nhọn vang lên, cả người né qua, trên người tự dưng nặng hẳn, bị người ta áp mạnh dưới đất, có thể ngửi thấy mùi hoa thoang thoảng trên cái con người này.

Mùi này…

“Các cô không sao chứ?’ Một giọng lo lắng cất lên hỏi.

Lâu Tình thở hổn hển, quay đầu nhìn lại thfi thấy cách đó không xa có một con đại yêu vật vượn, trên người ngập kín màu đen tỏa ra mùi tanh hôi, đang trừng đôi mắt to đỏ dữ tợn nhìn chằm chằm các cô. Trên người của nó có một vết thương rộng chừng bốn mươi cm, đang phát ra tiếng xèo xèo ăn mòn, vừa nhìn thì biết là vết thương kiếm gỗ đào gây ra.

Một người tiến lên, nhanh nhẹn bổ một nhát kiếm xuống con yêu vật chưa chết kia, yêu vật đó hoàn toàn tắt thở.

Lâu Tình bò dậy, nhìn thấy vị đại tiểu thư đó đang ngồi xổm thở hổn hển, trong tay còn cầm kiếm gỗ đào dính máu, mới biết vừa rồi con yêu vật này tấn công bất ngờ thì chính cô ấy đã lao tới cứu mình, bất giác cảm thấy cảm kích mất tự nhiên, là một thiên sư hàng yêu trừ ma, lại được một người thường cứu gấp, tâm tình trở nên phức tạp hẳn.

Úc Linh lau máu yêu trên thân kiếm, chống gối đứng dậy, nhìn về phía người đàn ông đẹp trai đang bổ một nhát đao lên con yêu vật đó, là bạn trai Doãn Dục Đường của Lâu Tình.

“Dục Đường, sao anh lại tới đây? Tình hình bên đó thế nào rồi?’ Lâu Tình vui sướng hỏi, không đợi anh ta đáp lời đã nói tiếp, “Đúng rồi, em đã tìm được người ra tay, đang định đi quá đó đó”

Khuôn mặt đẹp trai của Doãn Dục Đường thêm mấy phần mông lung mờ đẹp dưới ánh đèn đường, có hơi không thật, anh ta cười nói, “Tổ trưởng Hà đã phái Vân Tu Nhiên tới  rồi, bến đó còn lo được. Anh lo cho em nên tới đây, không ngờ là cũng có Giang tiểu thư ở đây, cám ơn Giang tiểu thư vừa rồi ra tay”

Hiện giờ đại đa số các thành viên tổ Dị Văn đều biết chuyện Hề Triển Vương và con người ở cùng nhau, hơn nữa con người này vẫn là một người bình thường. Nhưng do Hề Từ có quan hệ với tổ Dị Văn, hơn nữa thực lực của anh quá mạnh, chẳng ai dám đắc tội anh, vì thế mọi người đều nể anh, nhiều nhất chỉ dám lải nhải mấy câu sau lưng, với loại người thường này, họ sẽ không chủ động làm rõ thân phận Hề Từ, đây là quy củ đã được ước định giữa thiên sư với nhau.

Vì vậy tuy họ không biết người Giang gia và Giang Úc Linh biết rõ thân phận Hề Từ tới cỡ nào, cũng không có ai dám đề cập tới vấn đề này.

Chính là qua chuyện đêm nay, người thường như Úc Linh này bất giác khiến họ có cái nhìn khác hẳn.

Rõ ràng cô ấy đặc biệt không phải là thiên sư, nhưng thủ đoạn chém giết yêu vật kia rất dứt khoát, thật đúng khiến người ta bội phục, không kìm được lại liên tưởng tới chuyện Hề Từ dạy cô ấy.

Nghe nói Vân Tu Nhiên sẽ tới, Lâu Tình thở phào, Vân Tu Nhiên vốn là người nổi bật trong đám thanh niên, là người hoàn thành nhiệm vụ cao nhất trong tổ Dị Văn, họ ai cũng kém anh ta, có anh ta hỗ trợ, dĩ nhiên thoải mái hơn nhiều.

Lâu Tình lập tức không dông dài nói luôn, “Chúng ta nhanh tới đi, kẻ ra tay ở ngay guồng nước bên đó đó, đỡ cho kẻ này gây ra tai ương với người thường nữa”

Bàn tay trắng nõn của Lâu Gia có thể có phương pháp điểm Càn Khôn vô cùng ảo diệu, không những có thể tróc quỷ hàng yêu, còn có thể dẫn động khí trời đất, khám phá Thiên cơ. Thông qua cảnh vừa nãy Lâu Tình đã khẳng định tình hình chung quanh, thêm nữa cô nàng đã nghiên cứu bản đồ của Nông Trang mấy ngày rồi, trong nháy mắt xác định hành tung của đối phương.

Doãn Dục Đường gật đầu, cả ba lập tức chạy đến phía trước.

Hồ nước ở Nông trang Nhạc gia kia thật ra được dẫn nước từ suối trên núi chảy xuống, ở một địa thế rộng lớn có một guồng nước vô cùng đặc sắc, chung quanh guồng nước có rất nhiều bồn hoa cỏ, biến thành một khu vườn hoa nhỏ, ban ngày lúc họ đi chèo thuyền xa xa nhìn tới thì dĩ nhiên biết rõ mình đang ở đâu.

Họ nhanh chóng tới gần chỗ hồ nước, ở đó phát ra tiếng chuông một dài hai ngắn càng rõ nhất.

Xã xam còn nhìn thấy người mộng du bị tiếng chuống kêu gọi đang máy móc đi về hướng này, chỉ còn mấy trăm thước nữa thì đã tới gần guồng nước đó.

Cây mã đề trên khu đất trống có một phụ nữ mặc váy vàng dài đang ở đó ra tay, vóc dáng cô ả cao gầy đầy đặc, diện mạo khá quyến rũ, trong tay đang cầm một cái chuông màu vàng lớn, phe phẩy theo tiết tấu.

Tiếng chuông một dài hai ngắn, đinh đinh đang đang vang lên không ngừng. Lâu Tình thấy thế, rút một đôi kiếm Nga Mi trong túi đeo bên hông ra, xông thẳng tới.

“Tình Tình!” Doãn Dục Đường bất đắc dĩ kêu lên, cũng đành xông lên theo bạn gái.

Lâu Tình thở hổn hển, không vội tiến lên, mà nhìn trái phải, thấy gần đó có mấy Quỷ Hồn nhỏ yếu đang sợ hãi bồi hồi ở đó, bất giác yên tâm hẳn.

Thiên sư là khắc tinh của quỷ, gặp được thiên sư, cô hồn dã quỷ cũng không dám lại gần, chỉ sợ bất cẩn bị thiên sư thu vào, hoặc bị đánh hồn bay phách tán. Trừ phi là loài quỷ có đạo hạnh cao thâm, có thể liều mạng đấu với thiên sư, mới có gan tìm tới.

Tuy Úc Linh sợ quỷ, nhưng chỉ cần quỷ không tiến đến trước mặt cô, cô cũng coi như không có chuyện gì cả, cứ làm như chẳng thấy gì hết.

Lâu Tình vừa lên, đã triệu mấy con quỷ nô ra đánh với đám quỷ nô chung quanh, còn cô nàng thì một mình đi thẳng tới trước mặt pháp đàn của phụ nữ kia.

“Đồ khốn! Mày muốn hại chết những người này sao? Ác độc thế ư?” Lâu Tình vừa mắng vừa đạp một nhát lên pháp đàn của người phụ nữ kia.

Nữ thiên sư đó thấy cô nàng xông đến quấy rối, tiếng chuông bất giác hỗn loạn, né kiếm Nga Mi đâm tới, lệ khí trong mắt lóe lên, vung tay bay một lá bùa vàng ra, bùa vàng gặp lửa bốc cháy bay nhanh về phía Lâu Tình.

Doãn Dục Đường thấy thế đỡ lá bùa cháy đó, có anh ta ở sau bày trận, Lâu Tình vốn chẳng thèm để ý tới cái gì công kích, chỉ cần chuyên tâm đối phó với người phụ nữ này là tốt rồi.

Do bị Lâu Tình ngăn cản, tiết tấu ba tiếng chuông kia thay đổi, không bị tiếng chuông điều khiển, rốt cuộc những người mộng du không còn tiến lên nữa, cả người mềm nhũn ngã rầm rầm xuống đất, lát sau trên mặt đất la liệt người nằm.

Úc Linh nhìn thấy cảnh này, bất giác ngẫm nghĩ, đợi lát nữa phải xử lý những kẻ này thế nào đây.

Cô thầm nghĩ một chút, đột nhiên quay đầu thì thấy từ xa có bóng hai người đang chạy về hướng này.

Husky thấy cô, hứng phấn nhào tới, kêu ngao ô ngao ô liên tiếp, cứ như đang muốn tranh công vậy.

Giang Vũ Thành và thư ký Lý cũng thở hổn hển, hai người nhìn thấy Úc Linh thì rất cao hứng, nhưng lúc nhìn thấy cả đám người la liệt gần đó, còn có ba người đang giao đấu cạnh cây bồ đề cùng đám quỷ nô không bóng, thư ký Lý bất giác thấy không ổn cho lắm.

Thư ký Lý thầm nuốt nước bọt, anh ta phát hiện ra hình như mình có năng lực nhìn thấy quỷ, đây là quỷ đang đánh nhau đó sao? Tam quan vốn đã vỡ giờ lại nát thêm nữa rồi.

“Úc Linh, không sao chứ?” Giang Vũ Thành vội vàng kéo con gái, nhìn từ trên xuống dưới, thấy cô không sao mới yên tâm.

So với Úc Linh thì Giang Vũ Thành và thư ký Lý chật vật hơn, cứ như mới bò dậy từ trong đống bùn ra vậy, Úc Linh để mặc cha cô kéo mình đến kiểm tra, cô cũng tự đánh giá kỹ họ, hỏi, ‘Ba ba, chú Lý, sao các người lại biến thành thế này?”

“Trên đường có một số động vật kỳ lạ tấn công chúng ta, may có Nhị Hắc đi cùng, nên thực ra cũng không sao cả” Giang Vũ Thành nói nhẹ như không.

Thư ký Lý thấy ông chủ vốn chẳng lo lắng gì, bất giác thầm rơi lệ, sao mà không sao chứ, đâu có biết cái đám quái vật đó có bộ dạng siêu cấp ghê tởm thế nào không hả? May là có Nhị Hắc đi cùng, bọn họ lại có cả bùa của Mễ Thiên Sư nữa nên mới không sao đó.

“Đây là một loại yêu vật” Úc Linh giải thích đơn giản với họ về loại yêu vật tồn tại phi khoa học này, sau khi chắc chắn họ không sao mới nói tiếp, ‘Bên đó là thiên sư đang đấu pháp, chúng ta đừng có tới gần quá”

“Thiên sư đấu pháp sao?”

Giang Vũ Thành và thư ký Lý không kìm được nhìn lại chỗ guồng nước, chỉ thấy bên đó có hai người đang công kích một người, người phụ nữ bị công kích có thân thủ rất lợi hại, có thể đấu bất phân thắng bại với hai người kia. Chung quanh thường có lá bùa bị đốt cháy chạm nhau, rồi đột nhiên có gió lạnh thổi tới, cùng với một đám người nằm ngổn ngang la liệt ở đó, cảnh này nhìn thế nào cũng thấy rất đáng sợ.

Tuy hai người không nhìn thấy quỷ quái linh tinh gì cả, nhưng nhìn cảnh này cũng đã đủ đánh vỡ tam quan rồi, gió lạnh thổi tới một cái, cả người đều toát mồ hôi lạnh, rồi da gà nổi đầy lên.

Úc Linh là người nhìn rõ ràng nhất, chỉ thấy diện mạo yêu diễm của người phụ nữ đang bị hai người Lâu Tình liên hợp tấn công kia, bất giác thấy tức giận vô cùng, cán nát ngón tay đem máu bôi lên một lá bùa, niệm một câu chú ngữ, chỉ thấy trên mặt đất đột nhiên nổi lên một đám khí đen quỷ dị, sau đó là một đám quỷ quái xấu xí đi ra.

Có mấy con quỷ nhìn thấy họ, miệng phát ra tiếng kèn kẹt, hưng phấn chạy thẳng tới chỗ họ, à không chạy thẳng tới chỗ cô.

Úc Linh biết bản thân mình từ nhỏ đã tháy yêu ma quỷ quái rồi, nhưng đã mấy tháng trước lúc bị một đám phệ âm quỷ bắt nạt cũng không biết phản kháng thế nào, gặp đám quỷ quái không biết sống chết lao tới, lúc này chẳng chút khách sáo hua kiếm gỗ đào trong tay, mỗi con bị kiếm gỗ đào gây thương tổn đều phát ra tiếng chói tai, chui trở lại.

Giang Vũ Thành và thư
ký Lý không nhìn thấy đám quỷ quái này, đột nhiên phát hiện ra độ ấm chung quanh hạ thấp xuống, thấy lạnh như đang thời tiết tháng ba vậy, lại nhìn Úc Linh đang hua kiếm trong không khí thì dĩ nhiên hiểu ra chung quanh có thể là thứ quỷ quái linh tinh gì đó mà họ không nhìn thấy.


Loại cảm giác đó biết nói sao nhỉ, thật sự khó tả. Rốt cuộc yêu vật sa đọa vẫn là gì đó của nhân gian, tuy nấp trong tối, nhưng người thường vẫn có thể cảm giác được, mà những thứ đó đến từ âm phủ, tuy không cảm giác được, chỉ có thể cảm nhận nhiệt độ chung quanh hạ thấp, cả người thấy khó chịu mới đoán ra mấy thứ này tồn tại.

Bên này Úc Linh đối phó quỷ quái, còn cuộc chiến bên kia cũng đã xảy ra biến hóa.

“Trời giáng huyền binh, quỷ mở ra, âm quỷ hô đến!”

“Dừng tay!”

“Ngươi điên rồi!’

Ba giọng đồng thanh vang lên, Úc Linh một kiếm chém xong đám quỷ, nhìn lại, chỉ thấy nữ nhân yêu diễm đó cười vô cùng phóng đãng, thần sắc Lâu Tình và Doãn Dục Đường biến đổi.

Một trận âm phong nổi lên, toàn bộ khí trời đất đại biến, trời quang bỗng một tiếng sấm rền nổ vang.

“Trời sắp mưa sao?” Thư ký Lý thì thào một câu, sau đó lập tức ngậm miệng lại biết mình lại thốt ra lời ngu ngốc rồi.

Dự báo thời tiết có nói mấy ngày nay trời nhiều mây rất nóng, sao mà mưa được chứ?

Nếu không phải trời mưa, nhưng đột nhiên trời quang lại có tiếng sấm, khiến người ta có cảm giác rùng mình, là một người bình thường, hơn nữ là một người thường kiên trì với chủ nghĩa khoa học đã mấy thập niên rồi, thư ký Lý và Giang Vũ thành sao đã thấy cảnh thế này, bất giác thẫn thờ, đỡ đẫn và có chút chờ mong.

Loại chuyện thế này vượt qua hẳn sức tưởng tượng của người thường rồi, tuy có làm người ta sợ, nhưng như vậy chẳng phải được mở mắt đó sao.

“Trời nắng tiếng sấm, hung thần hiện ra, hẳn là có thể có Quỷ Sát xuất thế’ úc Linh trầm giọng giải thích cho họ.

Thư ký Lý nhìn cô một cái, thấy vị đại tiểu thư này vẫn thong dong bình tĩnh, bất giác hơi buồn bực, một cô gái nhỏ còn trấn định hơn cả một người lớn tuổi như anh ta, tự dưng không sợ khiến thư ký Lý đột nhiên hơi thấy xấu hổ, tự ti.

Úc linh không biết thư ký Lý tự ti, cô sốt ruột nhìn thiên không, ngón tay hơi cứng ngắc chút, vừa không thể khống chế được tò mò xem nữ nhân kia đưa Quỷ Sát tới sẽ là thứ gì, vừa sợ rất muốn quay đầu trốn, núi dựa Hề Từ không có, cô rất lo.

Mây gió đất trời đột nhiên thay đổi, bất giác lúc đó từng đợt âm phong thổi tới, đèn đường chợt tắt, Quỷ Sát chưa tới thì không khí đã khiến cho người ta khó thở rồi.

Đột nhiên thiên không nứt ra một khe hở, cứ như có một con mắt đen mở ra vậy. Giang Vũ Thành và thư ký Lý trợn trừng mắt nhìn, cảnh tượng dị thường này khiến người ta thấy thật kinh khủng.

Lâu Tình không ngờ được nữ nhân này còn có chiêu thức ấy, tức giận tát một nhát lên mặt nữ nhân đó, rồi giật đai lưng ra ném lên không.

Doãn Dục Đường nhân cơ hội xoay người túm chặt tay nữ nhân đó, không cho cô ả tác quái tiếp. Thắt lưng màu đỏ biến ảo ra bảy luồng, từ từ tràn ra, cứ như muốn ngăn chặn con mắt màu đen kia vậy.

“Kiền chỉ đông khôn, phá!’

Một chiếc la bàn bay vút về một hướng, hóa to, hòa quyện cùng với chiếc thắt lưng màu đỏ thất luyện, màu đỏ và màu sáng trắng đan xen lẫn nhau.

Ngay sau đó biến thành một chiếc võng lớn, khắp bầu trời rực một mảng đỏ cháy. Đám người Úc Linh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy không biết Mễ Thiên Sư và Vân Tu Nhiên tới từ lúc nào đồng loạt ra tay, thần sắc hai người hơi nghiêm trọng, khống chế pháp bảo như muốn ép con mắt thiên không khép lại.

Giang Vũ Thành và thư ký Lý đều nhìn chăm chú không rời, cảm thấy như đang nhìn cảnh huyền ảo vậy, cảm giác còn chân thật hơn trong phim nữa.

Sức ba người, cả cái khe màu đen trên không đó khép lại hơn một nửa, nhưng vẫn còn một khe hở, mà trong khe hở đó có thể nhìn thấy một vuốt quỷ rất lớn, cứ không ngừng ép ra ngoài, muốn xông ra.

Âm phong chung quanh càng trở nên thổi kịch liệt, thậm chí còn khiến người ta đứng không vững.

“Người đẹp, độ ách linh” Mễ Thiên Sư đầu đầy mồ hôi quay về hướng Úc Linh kêu lên.

Nghe nói thế, tất cả mọi người trong nháy mắt đều nhìn qua, thần sắc hơi kỳ lạ, đặc biệt là vẻ mặt Doãn Dục Đường đang áp chế nữ nhân đó không tin nổi, nhìn Úc Linh trừng trừng.

Úc Linh chẳng thèm để ý tới họ, trong lòng biết Mễ Thiên Sư đây là đang gọi chính mình, dĩ nhiên không thèm cãi lại. Trấn định trong cơn cuồng phong, giơ thẳng cánh ta có độ ách linh ở cổ tay lên, cất giọng ngâm, độ ách linh rung lên, hồn thạch khảm ở trên chuông đột nhiên phát sáng, trong gió vang lên tiếng chuông lanh canh, từ từ trôi thổi qua, cả đất trời như lâm vào ngừng trệ.

Móng vuốt quỷ lớn kia cũng tương tự ngưng lại, co dần và chậm rãi rụt vào.

Màu đỏ thất luyện, tinh la bàn, võng đỏ lớn tỏa sáng, dẫn hơi thở chung quanh, phong ấn kín khe hở kia lại.

Trời đất đột nhiên thay đổi, bầu không khí trở nên dần khôi phục lại bình thường. Đột nhiên một tiếng kêu đau vang lên, chỉ thấy Doãn Dục Đường bị một con quỷ túm lấy bả vai chém xuống, rồi xốc anh ta lên, một tay túm lấy nữ nhân trên đất nhấc chân bỏ chạy.

Vân Tu Nhiên thấy thế, nhanh chóng thu lại dây thừng đỏ, mang theo mấy con quỷ nô đuổi theo.

Lâu Tình cũng thu lại thắt lưng về bên hông, chạy tới xem vết thương của Doãn Dục Đường, thấy bả vai anh ta chảy máu đầm đìa, miệng vết thương lộ ra một màu đen xấu, mặt tức giận biến thành đen, lấy gạo nếp từ trong túi ra áp vào.

Vết thương quỷ trên cơ thể con người tạo thành thường dính ít độc, dược vật đối với loại độc này trên con người không có hiệu quả, bình thường chỉ có cách dùng gạo nấp đã nấu để hóa giải.

Mễ Thiên Sư thu lại tinh la bàn, đi tới nhìn, thấy vết thương không nặng lắm, nói luôn, “Doãn Dục Đường, sao anh lại bất cẩn thế?” Theo lý thì thực lực Doãn Dục Đường cũng không kém đến vậy.

Trên gương mặt đẹp trai của Doãn Dục Đường lộ ra cười khổ, “Đột nhiên con quỷ kia xuất hiện là một quỷ tướng, tôi vốn không kịp phản ứng mà”

Thiên sư nuôi quỷ nô, tốn rất nhiều thời gian, mới có thể nuôi quỷ nô thành quỷ tướng, không ngờ nổi nữ nhân kia tuổi còn quá trẻ mà đã nuôi ra được một con quỷ tướng, lúc trước không thấy cô ả triệu hồi tới, nên họ vốn không kịp phòng bị, Doãn Dục Đường mới trúng chiêu.

Tuy họ là thiên sư nhưng tu hành chưa đầy đủ, chống lại cấp bậc quỷ như quỷ tướng vẫn hơi miễn cưỡng.

“Chẳng lẽ là luyện quỷ pháp?” Mễ Thiên Sư đoán nói, cảm giác thân pháp nữ nhân đó cũng gần giống với Thân Đào chạy tới thôn Ô Mạc thời gian trước.

“Luyện quỷ pháp ư?” Lâu Tình và Doãn Dục Đường kinh ngạc nhìn anh ta.

Mễ Thiên Sư gật đầu, “Đúng vậy, cách đây không lâu tôi đã gặp được một con Quỷ Sát luyện thành, đã báo cáo với tổ chức rồi, chuyện này vẫn còn đang kiểm tra, nên chưa kịp công bố”

Ngẫm lại thủ đoạn trước đây của nữ nhân, suýt nữa thì có thể triệu hồi Quỷ Sát tới, hai người Lâu Tình cũng không thấy kỳ quái. May mà có Mễ Thiên Sư và Vân Tu Nhiên tới đúng lúc, nếu không con Quỷ Sát kia xuất thế vậy thì toi rồi.

Nghĩ đến đây, Lâu Tình và Doãn Dục đường không kìm được đều cùng nhìn về mấy người đứng cách đó không xa, ánh mắt rơi xuống trên tay úc Linh, loại độ ách linh này đó, vốn là pháp bảo huyền môn, rất khiến cho người ta thấy hiếm, không ngờ lại thấy trong tay một người bình thường, hơn nữa người thường này còn biết sử dụng nữa.

Thật sự rất kỳ lạ.

Mễ Thiên Sư không thèm để ý tới nhóm họ nữa, đi tới trước mặt nhóm người Úc Linh, thấy không ai bị thương cả, thì cười bảo, “Người đẹp, vừa rồi xin đa tạ giúp đỡ, Giang tổng, các ngài không sao chứ?”

Giang Vũ Thành rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần lại từ trong cảnh huyền ảo kia, sắc mặt hơi khó coi, nhưng vẫn bình tĩnh đáp, “Không sao”

Úc Linh cũng tương tự không để ý, hỏi, ‘Hề Từ đâu rồi?”

“Hề lão đại ở trên núi, sẽ qua đây ngay”

Nghe thấy Hề Từ không sao, Úc Linh không quan tâm đến chuyện khác nữa, đứng im lặng ở đó.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện