Người Chồng Yêu

Chương 111


trước sau

Thế giới là một mảng mây bay nước chảy xanh biếc, trong lòng cô cảm thấy mình hiện giờ hẳn đang ở trong một khu rừng rậm, thậm chí còn không rõ vì sao tự dưng mình lại chạy đến một nơi như thế.

“…..Chú là ai? Vì sao chú không nói câu nào thế? Bị bệnh à?”

Cô cất lời hỏi, giọng nói đặc sệt tiếng trẻ con, lại còn hơi nóng nảy, hơi mơ hồ.

Cô cũng sợ hãi, không kìm được tò mò, ánh mắt nhìn chằm chằm người nửa nằm trên một mảng rừng rậm đang lần lượt thay đổi. Bầu trời xanh biếc đó, xanh như đại dương mêng mông vậy, một đóa hoa màu tím xinh đẹp như thủy tinh ở giữa đó, tựa như chấm nhỏ xinh đẹp điểm xuyết lên bầu trời vậy, cực kỳ xinh đẹp, khiến cho  người ta thậm chí không kìm được muốn đưa tay ra hái một bông chơi.

Như mỗi lần chơi đùa cũng vậy, lúc thấy hoa cúc dại nở hoa, cô nhất định sẽ hái hai bông.

Tay cô vừa mới vươn ra, không rõ từ đâu có một dây leo màu tím nhỏ bò tới chụp lấy.

Dây leo nhỏ đấy vừa dài vừa mềm, song đập mạnh vào tay rất đau, tạo thành vết đỏ sâu trên tay nhỏ bé, rồi chậm rãi sưng lên, thấp thoáng có tia máu trào ra, trên da thịt non mềm nhìn thấy mà ghê người.

Cô không rõ vì sao cái dây leo đó lại đánh cô, trong lòng thấy tổn thương, cầm bàn tay mập mạp đau đớn của mình, sắp khóc, ánh mắt nhanh chóng ngập nước, chỉ cần nhìn cũng sẽ thấy nó sắp lăn xuống rồi.

Song chẳng ai thương cô, ông ngoại không thấy, bà ngoại cũng không, ba ba và mẹ cũng không có….

Cô khịt mũi, không có ba mẹ ở đây, cô không dám khóc, không kìm được nhìn về phía người có dây leo cuốn dày đặc trên người.

Đó hẳn là một nam nhân, vì trước ngực rất phẳng, mẹ đã dạy cô rồi, trước ngực phẳng như thế thường là chú. Nhưng mà tóc trên đầu chú ấy rất dài, như tơ lụa vậy mềm mại cuốn theo đám lá cây dây leo, do chú ấy nửa nằm nên mái tóc dài đó che khuất nửa mặt chú, còn nửa mặt khác thì lại có vẻ rất cổ quái.

Nửa mặt bên đó vô cùng xinh đẹp, đẹp như quả vải mọng vậy, làn da trắng đến mức chẳng có chút tỳ vết nào, thậm chí cả đám lông tơ nhỏ vụn cũng không thấy, cứ như một khối ngọc mềm nhẵn nhụi không tỳ vết vậy, cũng bởi vì nhẵn nhụi như thế, mới thấy ở đuôi mắt mọc ra lan tràn hoa văn màu tím trông cổ quái, chúng tựa như mọc ra từ dưới làn da vậy, cuốn với nhau thành hoa văn, trông vô cùng tà ác khó nói.

Hắn im lặng nằm đó, mắt nhắm, lông mi cong dài, môi đỏ sẫm như máu vậy, cả người ngập tràn cảm giác tà ác đáng sợ.

Cô nhìn hắn không chớp, giọng mềm mại êm dịu vang lên trong núi rừng yên tĩnh, “Không thấy ông ngoại,….. Bọn họ nói ông ngoại đã chết rồi, chết là gì? Sau khi chết rồi, sau này cháu cũng sẽ không gặp được ông ngoại nữa sao? ….Ông ngoại chết rồi, bà và mẹ khóc mãi, không có ai chơi với cháu, cháu tìm con thỏ nhỏ để chơi, nhưng con thỏ nhỏ cứ cắn cháu… Cháu không tìm thấy cha mẹ đâu… Chú có có biết ba cháu ở đâu không? Cháu muốn ba… rõ ràng ba bảo sẽ đưa cháu đi nhà trẻ mà, ba ba thật là xấu…”

Nói xong câu cuối, cô bắt đầu nghẹn ngào đứng dậy, cuối cùng không kìm được đưa tay ra túm lấy quần áo người đó rơi trên mặt đất.

Y phục của hắn rất quái lạ, rất dài, cứ trượt xuống, thời tiết nóng như thế mà hắn còn mặc nhiều như vậy…

Người vẫn nằm trong đám chất liệu may mặc đó đang nhắm mắt cuối cùng cũng mở to mắt ra.

Đó là một đôi mắt màu tím, màu tím đậm rực rỡ, hơi đục ngầu, và vô cùng tà dị, bên trong không có chút cảm xúc nào, chỉ có một mảng tròng mắt lạnh lẽo như đá nhìn cô.

Trong lòng cô rất sợ, cảm giác bản năng thấy bất an, không kìm được gào lên chạy trốn, nhưng không khống chế được động tác của mình, cô trừng mắt nhìn, vô cùng ngu ngốc đi tới cạnh dựa vào hắn, ngồi xổm xuống cạnh hắn, nói đầy hàm hồ, “Chú chú ơi…. Cháu muốn ba mẹ, chú có thể dẫn cháu đi tìm ba mẹ cháu được không? Mẹ không thấy cháu… sẽ khóc đó, cháu muốn mẹ…”

Người đó không nói gì, vẫn dùng đôi mắt chẳng chút cảm tình nhìn cô, giống như nhìn một con kiến vậy. Mãi cho đến khi có một luồng gió nhẹ thổi tới, mang tới mùi máu ngọt ngào ngập tràn hơi thở.

Cô kinh sợ mở to mắt nhìn, không kìm được sợ hãi hét rầm lên, cả người như bị thứ gì đó cuốn lên giữa không trung, người đó thò một bàn tay xinh đẹp ra, trực tiếp bóp cổ cô, ngăn không cho cô giãy dụa.

Có thứ gì đó rạch da của cô ra, mùi máu tươi lan tràn trong không khí, toàn bộ thế giới là một màu máu. Cô đau quá hét lên chói tai, sợ hãi lạnh run…

**

“A..”

Úc Linh hét lên một tiếng ngắn ngủi, mở choàng mắt ra, trái tim rung lên, vẻ mặt đầy mồ hôi ngồi dậy.

Một lúc sau cô mới hồi phục tinh thần và hiểu ra mình đã nằm ác mộng.

Chuyện trong mộng vô cùng rõ ràng, tỉnh lại mà vẫn còn nhớ rõ, thật sự giống như mình đã trải qua vậy. Cô biết rõ lúc mình nằm mơ, rõ ràng là ba tuổi, mà mình ba tuổi không hiểu sao lại chạy đi chơi, không tìm được cha, mẹ, trong lòng rất sợ hãi, sau đó khó khăn lắm mới thấy một người, nhưng người đó… Vậy thật sự là con người sao?

Người đó…. Không, hắn hẳn là không phải người, cô vẫn còn cảm giác được làn da mình bị mũi lạnh sắc nhọn cắt qua, người đó cầm lấy tay chảy máu của cô hút. Hắn lớn như thế, lại thích hút máu, ngoài yêu quái thành tinh ra thì còn là gì nữa?

Thế giới này không chỉ có con người, mà còn có rất nhiều yêu ma quỷ quái mà nhiều người thường không biết.

Theo bản năng vuốt nơi tay chảy máu, ở đó bóng loáng, không có chút dấu vết chảy máu nào, cả vết sẹo cũng không. Không ngờ thế mà lại mơ một giấc mơ, cô cảm thấy giấc mộng này là một điềm xấu.

Đột nhiên, cô dừng lại, cố nhớ lại tình cảnh trước lúc bị hôn mê. Lúc đó quỷ mộ chấn động, tiếng ùng ùng vang lên bên tai không ngừng, cứ như quỷ mộ sắp sụp vậy, vang lớn như thế, sau đó không rõ xảy ra chuyện gì, cả hai người cùng rớt xuống, mặc dù cô được Hề Từ che chở, nhưng tốc độ lúc ấy quá nhanh, hơn nữa sau khi cô bất cẩn thấy váng đầu, cứ vậy mà hôn mê luôn.

Sau khi ngất xỉu thì tiếp theo là gì?

Ngẫm nghĩ, cô không kìm được xoay người đứng lên, đợi lúc nhìn rõ hoàn cảnh chung quanh lại như nằm mộng.

Lúc này cô đang ngồi ở một nơi hơi chật, hình như là một thông đạo dài đến trăm mét, hai bên cột đá lớn khắc các loại ác quỷ Tu La, cao tới trăm mét, vẫn kéo tít tới tận trên nóc. Cây cột trên vách đá có gắn đèn tường, mà đèn tường này giống như ngọn đèn sừng tê giác gắn ngọc ở cổ đại vậy, từng ngọn đèn ánh lên những đợt lửa xanh tối, sáng bốn phía.

Lúc này cô đang ngồi ở chính giữa, mặt đất là cẩm thạch bóng loáng lạnh băng, khí lạnh đang liều mạng xâm nhập vào người cô, khiến cô không kìm được sợ run lên. Thông đạo này rất dài, bộ dạng cô gần như không nhìn thấy điểm cuối, hai bên là những cột đá cao lớn, có vẻ như cô bị phá lệ vứt bỏ ở chỗ này vậy.

Sao tự dưng cô lại ở chỗ này? Chỗ này là chỗ nào? Hề Từ đâu rồi? Chẳng lẽ lúc cô hôn mê xảy ra chuyện gì rồi?

Úc Linh không biết chuyện gì xảy ra, bốn phía im lặng quá mức, Hề Từ lại không rõ đi đâu rồi, khiến lòng cô thấy hơi bất an. Cô lấy lại bình tĩnh, đầu tiên là kiểm tra tình hình thân thể mình, thấy ngoài lạnh ra thì cũng không có dị thường gì, nhiều nhất là thấy đầu hơi trướng đau còn mọi thứ đều ổn.

Lúc này đi lên, nhìn đồng hồ trên cổ tay, phát hiện ra kim đồng hồ và kim giây cũng nhảy lên chút, chỉ bốn giờ ba mươi phút, cô biết hiện giờ vốn không phải lúc này. Máy móc dị thường, khiến cô không cách nào đoán được hiện giờ là lúc nào.

Ngẫm nghĩ lại lấy kim chỉ nam từ trong túi đeo bên hông ra, mặt trên đồng hồ xoay tròn không ngừng.

Chỉ liếc mắt nhìn một cái biết là không dùng được.

Cô đã có thể xác định bản thân mình giờ đang ở trong quỷ mộ, Mễ Thiên Sư có nói, thứ gì trên dương gian thì không có tác dụng lắm ở dưới âm phủ, không thể dùng lẽ thường phỏng đoán được, đây cũng là nguyên nhân quỷ mộ nguy hiểm.

Túi đeo bên hông đung đưa, úc Linh không kìm được thở dài, quả nhiên là tách khỏi Hề Từ rồi, cô người thường này chẳng làm được gì hết, chỉ đành đi từng bước tính từng bước thôi.

Cô lập tức thả cánh tay có độ ách linh xuống, cởi nhanh chỉ trên tay, sau đó lấy chocolate mà Hề Từ chuẩn bị ăn bổ sung đường huyết, tiện uống thêm một ngụm nước.

Ba lô cô đeo rất nhỏ, trong đó không có nhiều thứ lắm, đều là Hề Từ chuẩn bị cho cô. Úc Linh nhìn xuống, thấy một thanh đoản kiếm Thanh Đồng thoạt nhìn rất cổ, một thanh đoản kiếm Đào Mộc nhúng nước phù, hai người cỏ, mấy lá bùa, một cái đèn pin, mấy miếng chocolate, mấy miếng bánh mỳ, một lọ nước.

Sau khi ăn xong chocolate, cô cố nén cơn sợ hãi lại, chọn bừa một hướng đi.

Không rõ là đi bao lâu cuối cùng cũng đến điểm cuối, phía cuối là một cánh cửa khắc ác quỷ Tu La tương tự, thoạt nhìn rất nặng, nhưng cô khẽ đẩy thì nó mở ngay.

Úc Linh hoảng sợ, cô sống hai mươi mấy năm rồi, mãi cho đến ba tháng trước đều cảm thấy miinhf là
người quá bất bình thường…nhiều nhất chỉ có thể thấy quỷ mà thôi, tuy dượng Niếp Ung Hóa là một giáo sư khảo cổ, nhưng cổ mộ cô chưa từng đi qua, đối với những chuyện về nó biết rất ít. ở đây tuy là mộ quỷ, những vẫn là một, đoán chừng cũng không khác lắm…

Thôi bỏ đi, chẳng thể dùng lẽ thường để giải thích được. Nghĩ vậy, cô vẫn như cũ tiến vào.

Đi thẳng một mạch, chỉ thấy đèn tường bốn vách đều được châm lên, cứ như có người chuyện xử lý vậy, cổ quái kỳ lạ khó nói. Đèn tường đó không sáng lắm, chiếu chung quanh mờ mờ ảo ảo, im lặng trong không gian, chỉ có tiếng chân cô bước vang lên, cả bóng quỷ cũng không thấy.

Lại đi xuyên qua mấy cánh cửa, bản thân Úc Linh không rõ vòng vo bao lâu, đột nhiên nghe thấy tiếng vang truyền cách đó không xa, trong lòng vui vẻ, chạy tới phía âm thanh kia liên tục.

Đợi lúc nghe rõ âm thanh đó, cô phán đoán đây là âm thanh đánh nhau, vì không hiểu tình hình gì, cũng sợ mình mạo muội gặp phải chuyện gì nguy hiểm, chớp mắt, thăm dò tựa vào một ít tượng đá  nhìn cẩn thận qua.

Cô nép theo tượng đá lớn giấu đi, đi về trước một lúc, xuyên qua một cánh cửa lớn, cẩn thận thăm dò.

Ở đây tương tự như một cung điện vậy, tận cùng trong điện là một đài cao, trên đài có quan tài đá, trên quan tài đá có mấy người mặc áo giáp, cầm cây thương dài, trên mặt họ đội hai mặt nạ quỷ dữ tợn, nhìn không ra người hay quỷ.

Úc Linh liếc mắt nhìn một cái thấy ở giữa quan tài đá, có một người đang đánh nhau, một người có thân hình cao lớn, da thịt màu xanh quỷ quái, hoặc là quỷ thi, còn một là…

Lúc thấy rõ bộ dáng người đang giao đấu với quỷ thi kia, trong lòng Úc Linh có dự cảm xấu.

Người đó cõng cô, tóc rất dài, tóc đen sẫm dài tới tận cẳng chân, chỗ như tơ bóng loáng mềm mại. Tiếp đó úc Linh thấy người đó thò tay né tránh móng vuốt của quỷ thi kia, vừa nhìn thấy rõ bên nửa mặt hắn, từ đuôi mắt hoa văn màu tím lan tràn, giống như đồ đằng quỷ dị vậy, giống y con yêu hút máu mà cô thấy trong mộng như đúc…

Trong lòng cô run lên, vẫn nhớ con yêu trong mộng đáng sợ tới cỡ nào, cầm mình nhỏ tuổi y túm lấy con gà con vậy, ánh mắt hắn không chút cảm tình, còn có thể uống máu cô nữa…

Cả người máu như lạnh hẳn, cô bấm chặt lòng bàn tay mình, cuối cùng trấn định lại, cẩn thận quay đầu trở lại, rời xa nơi nguy hiểm này. Cũng không ngờ vừa lùi một nửa, kẻ canh giữ ở trước quan tài đá kia không rõ là người hay quỷ quay đầu nhìn qua, vung chiếc thương dài trong tay, nhảy xuống đài cao, đấm thẳng về phía cô.

Cuối cùng Úc Linh cũng bất chấp che giấu, xoay người chạy.

Tiếng gió vù vù bên tai cô, cô như nghe thấy tiếng Hề Từ, quay đầu nhìn lại thì thấy người mặt quỷ cầm chiếc thương dài đang chạy nhanh tới, đánh cây thương dài đến chỗ cô, cô khó khăn né tránh, có thể ngửi thấy mùi tanh hôi trên người mặt quỷ này, càng không dám ngừng lại, chạy thục mạng về trước.

Lúc nhìn thấy một cánh cửa thì lao vào, chỉ nghe tiếng ùng oàng vang lên, một cánh cửa đá từ trên rớt xuống, ngăn con quỷ mặt người lại.

“úc Linh!”

Đúng là giọng Hề Từ!

Úc Linh xoay mạnh người nhưng cánh cửa đá kia đã rớt xuống, cô nhào mạnh tới đẩy song cánh cửa đá chẳng chút sứt mẻ, áp tai qua vốn chẳng nghe thấy tiếng nào bên ngoài.

Úc Linh buồn bực suýt nữa thì dùng móng tay cào tường, hiệu quả cách âm của cánh cửa này quả thật tốt quá.

Cô cẩn thận nhớ lại, bên kia đằng sau cánh cửa đó, ngoài con yêu hút máu trong mơ cô ra, còn có mấy con quỷ mặt người đang đuổi theo, có một con quỷ thi cứ dây dữa mãi, đối mặt với mấy thứ này, một mình Hề Từ đối phó sao đây?

Cảm thấy trong lòng buồn bực, úc Linh cũng phải tỉnh táo lên, bắt đầu kiểm tra xem cánh cửa này có cơ quan gì không?

Tiếc là kiểm tra rồi Úc Linh vẫn không tìm thấy cách mở cánh cửa đá này ra, trong lòng buồn bực, đành xoay người đánh giá nơi đằng sau cửa đá.

Đây là một gian phòng ngủ nhỏ, so với cung điện quan tài đá kia thì nhỏ hơn rất nhiều, có rất nhiều quần áo và vật bồi táng, nhìn đồ vật ở đây đều rất cổ kính, trông vô cùng cổ xưa, bất giác không rõ thứ này là của triều đại nào, càng không rõ thứ đó là của nhân gian hay của âm phủ.

Úc Linh không dám chạm vào chúng, vòng vo trong phòng ngủ, cuối cùng phát hiện một bên trong phòng ngủ có một căn phòng nhỏ có một cánh cửa.

Cô đưa tay đẩy nhẹ, cánh cửa phát ra tiếng kít nhỏ chậm rãi mở ra. Úc Linh thăm dò nhìn nhìn, phát hiện đây là một gian phòng ngủ còn lớn hơn gian vừa rồi, cũng đành hết cách.

Vật bồi táng cùng gian phòng ngủ này cũng rất nhiều, rực rỡ muôn màu, bày đầy la liệt trên bàn xuống dưới giá, cứ như đang dụ người ta nhanh chân đóng gói chúng mang hết đi. Loại tình hình này thật sự là cổ quái vô cùng, ngược lại càng khiến người ta không dám dễ dàng đụng vào nó.

Úc Linh không nhìn trực tiếp, tìm thấy một cánh cửa nhỏ ở sườn phòng ngủ khác, đẩy cửa đi ra ngoài.

Vòng vo chóng mặt một lát, cuối cùng đi vào một thông đạo không rõ thông đến đâu, hai vách tường thông đạo cũng đốt dạng đèn tường cổ xưa.

Tra xét rõ mọi chuyện không cảm giác nguy hiểm gì, Úc Linh cẩn thận đi về phía trước.

Đi được một lúc, chợt nghe tiếng ùng ùng đông vang lên, âm thành đó hơi nặng nề chút, cứ như cách một tường đá nặng truyền tới vậy, chấn động lòng người. Úc Linh hít sâu một hơi, đi chừng trăm thước cuối cùng cũng đến đoạn cuối, cuối chỗ rẽ có một cánh cửa vào.

Cô cẩn thận đi qua, theo lẽ thường cũng thăm dò quan sát một chút, ai ngờ vừa thăm dò thì đúng lúc chạm mặt với một khuôn mặt gần như thối một nửa.

Đầu tê cứng một chút, lúc lấy lại tinh thần, đoản kiếm Đào Mộc đã vung rất chuẩn xác ra, hoa lên trên khuôn mặt đó vẽ thành một vệt máu dài. Vật đó lùi mấy bước, chỉnh lại khuôn mặt bị kiếm gỗ đào cắt máu chảy đầm đìa, da thịt hư thối đó lại rớt mấy miếng, mùi hôi tanh ngập tràn không khí.

Úc Linh suýt nữa thì nôn ra, lòng bàn tay đầy mồ hôi, tập trung nhìn vào, cuối cùng phát hiện ra vị trước mắt này bị cô làm cho bị thương xem thực ra là người nào.

Hoặc là nói người đã bị biến thành cương thi ấy, cô nhận ra quần áo mặt trên người đó, đúng là thiên sư mặc áo dài của tổ Dị Văn, trên lưng nó cũng còn đeo một thanh kiếm gỗ đào, xác nhận thân phận của nó. Chỉ có khuôn mặt này máu thịt bầy nhầy, thấy không rõ mặt mũi, nhưng cũng đoán gần ra là thiên sư nào rồi.

Thiên sư Tổ Dị Văn sao lại biến thành cương thi chứ…. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?

Trong lòng Úc Linh ngi hoặc, đang lúc suy tư thì cương thi kia lại nhe răng đánh tới, vội cong người né tránh, chuyển ra sau lưng nó rút thanh kiếm gỗ đào ra, đâm cực kỳ nhanh nhẹn lưu loát vào người nó. Con cương thi đó chậm rãi ngã xuống.

Đào Mộc khắc tà, có tác dụng giết chết cương thi.

Úc Linh rút kiếm gỗ đào ra, nhìn con cương thi ngã nhào trên mặt đất kia, im lặng một lát mới mệt mỏi tránh ra.

Tuy biết quỷ mộ nguy hiểm nhưng cô không ngờ được người hóa ra thật sự sẽ chết, thậm chí người chết rồi còn biến thành cương thi nữa. Con người sau khi biến thành cương thi có nhiều nguyên nhân, ngoài bị uế khí xâm nhiễm vào trong cơ thể ra, còn bị độc của cương thi cao cấp ô nhiễm, hoặc Quỷ Sát lợi hại có thể biến con người thành cương thi.

Hiểu được nguy hiểm ở quỷ mộ này, cô không dám nghĩ nhiều, cẩn thận đi về phía trước, chợt nghe thấy xa xa một giọng thê lương vang lên.

“Dục Đường”

Úc Linh hoảng sợ, nghĩ đến điều gì đã xảy ra, chạy nhanh tới trước, đợi lúc cô xuyên qua một cánh cửa đã nhìn thấy cả người Lâu Tình dính đầy máu đang bị Doãn Dục Đường đẩy đi ra ngoài….

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện