Hai bên sườn cung điện vẫn là những tượng đá cao lớn như cũ, có hai vệ binh trung thành thủ vệ cung điện, trên vách tường có đèn tường, một đám lửa xanh u ám, chẳng tối đen như mực giống điện Tu La trước kia nữa.
Úc Linh đứng trước cửa điện, đang nghĩ có nên ở cửa xem bên trong có phải còn quỷ mặt người bên trong không rồi mới quyết định đi, thì thấy con yêu đã thoải mái kéo tay cô đi vào.
Trầm mặc một lúc, Úc Linh không kìm được sợ hãi và khẩn trương, chuẩn bị bất cứ lúc nào nếu gặp lại quỷ mặt người, nhất định sẽ trốn thật nhanh. Ít nhất đừng để cho người này…. Yêu này lại bị thương linh tình gì nữa, dù sao thì vẫn còn ở trong quỷ mộ, không thể sơ sẩy được.
Diện tích cung điện này rất lớn, vì không có vật trang sức nào, nên có vẻ rất trống rỗng, tối nhất rõ ràng là đài cao bên trong kia, và trên đài cao đó còn có ba cỗ quan tài đá. Úc Linh nhìn nhìn về bên trong, phát hiện ra quỷ mặt người bảo vệ thạch quan không thấy đâu, thật sự kỳ lạ quá à.
Nhìn con yêu bên cạnh cô sẽ đi qua đó, cô không kìm được nói, “Lúc trước chẳng phải ở đây có mấy con quỷ mặt người canh giữ mấy cỗ quan tài đá này sao? Có phải có giấu gì không?’
Trong lòng lại nghĩ, anh không phải bị thương đó sao? Hay là cẩn thận một chút thì hơn.
“Không đâu” Hề Từ giọng rất nhẹ, “Hiện giờ chúng ta được chủ nhân cho phép, khách tùy chủ mà làm, không giống lúc trước cần phải cố kỵ gì đó nữa” Nói xong, khóe môi anh khẽ nhếch lên cười nhạo một cái, “Hiện giờ trừ chúng ta ra, những kẻ khác đều là những kẻ xâm nhập, quỷ mặt người này cũng không ngoại lệ”
Lời này như có thâm ý gì đó, Úc Linh không kìm được nhìn anh thật kỹ. Đi vào đài cao phía trước, Hề Từ đột nhiên đưa tay sờ mặt cô, mặt mày mỉm cười, dịu dàng bảo, ‘Úc Linh à, có gì không hiểu thì có thể hỏi thẳng, đừng nhìn anh như thế, anh sẽ không gạt em đâu” Nhiều nhất thì không trả lời thôi.
Úc Linh nhìn thoáng qua dung mạo vừa quen thuộc vừa xa lạ của anh, quay đầy nhìn chằm chằm ba cỗ quan tài đá kia, hỏi, ‘Thực ra anh có biết quỷ mặt người này là cái gì chứ?”
“Biết”
Úc Linh nghĩ một chút, quả nhiên là anh biết, lại hỏi, “….. Bọn họ là cái gì thế?”
Hề Từ ngẫm nghĩ, vuốt cằm nói, “Bọn họ thực ra là người, nhưng lại không phải là người, xem như lúc còn sống, bị con người đưa vào âm phủ, khác là cho con người và quỷ sống cùng nhau”
Úc Linh lại kinh ngạc, sau đó kỳ lạ hỏi, ‘Chẳng phải chỉ có hồn phách mới có khả năng tiến vào âm phủ sao?’
Trận này cô cũng không phải không biết, giao tiếp với thiên sư, cũng hiểu biết chút ít về thần thần quỷ quỷ này, nghe nói cho dù là thiên sư muốn ép mở đường âm dương tiến vào âm phủ tìm Quỷ Hồn, cũng chỉ có thể lấy hồn phách rời thể xác để tiến vào.
Con người chưa chết mà hồn phách rời thể xác, cái này gọi là sinh hồn, phải trong thời gian nhất định trở lại, nếu không sinh hồn sẽ bị vây ở âm phủ, thân xác lại ở dương gian không có hồn phách, cứ như cứ một xác rỗng, biến thành người thực vật, sau đó thì chậm rãi chết đi.
“Theo lý thuyết thì là thế” Hề Từ cười khẽ, “Nhưng có ít người lại cố tình không biết cầm chừng, dám đầu cơ trục lợi, đem con người trực tiếp đưa thẳng vào âm phủ, rồi cuối cùng tiến vào âm phủ người giữ lại ý thức của mình, biến thành người không ra người quỷ không ra quỷ đó”
Nói xong, anh kéo cô đi đến bậc thang trên đài cao ngồi xuống nghỉ ngơi, nói dịu dàng, ‘Đi lâu vậy rồi, em cũng đã mệt, ăn một chút gì đó đi”
Úc Linh như mộng nhìn anh, vào thời điểm này còn nghỉ ăn gì đó sao? ở cái nơi thế này ư?
Chỉ như trong mộng, thì thấy anh thật sự lấy từ trong túi ra một lọ nước, một cái bánh mì bơ, mở lọ nước ra đưa cho cô.
Úc Linh im lặng một lúc, thấy hành động đó của anh, yên lặng nhận lấy lọ nước uống mấy hớp, sau đó bẻ một miếng bánh mì bơ đưa cho cô.
Trong bụng phát ra âm thanh ùng ục, quả thật là hơi đói, nhưng mà…vẫn thấy hơi bối rối nha. Vì sao bọn họ lại nghỉ ở cái nơi thế này, rồi ăn gì đó ở nơi này chứ? Bên trên vẫn còn có ba cỗ quan tài đá, rồi còn có đám quỷ mặt người không rõ chạy đâu mất rồi, không sợ đám quỷ mặt người đột nhiên quay lại đánh lén sao?
Còn nữa, lời anh nói vẫn chưa hết mà! Hừ, cứ vậy mà dời lực chú ý đi sao?
Hề Từ cũng không phải là không để ý, mà sợ cô mệt mỏi, thấy không khí nơi này rất tốt hay không có người làm phiền, vì thế mới để cô nghỉ ngơi một chút trước, đỡ cho cô phải mệt thêm.
Dù sao thì thể chất của cô khác với người thường, lại càng không thể so được với thiên sư và yêu. Có thể nói, trong đám người đi vào quỷ mộ này, thì cô là người có thể chất kém cỏi nhất.
Úc Linh yên lặng cắn bánh mì bơ, vừa cắn vừa nhìn quanh, chỉ sợ quỷ mặt người không biết từ nơi nào nhào ra.
Nhìn một lúc vẫn thấy chung quanh gió êm sóng lặng, đến cả quỷ thi cũng không có, như có vẻ rất an toàn vậy. Ánh mắt cô rơi xuống người anh, tầm mắt ngừng lại trên mặt anh mấy giây, tuy gương mặt này yêu dị vẫn khiến cô thấy hơi khó chịu, nhưng lúc trước bị anh hôn, thậm chí còn không cho cô nhắm mắt, nhìn kỹ cuối cùng trái tim cũng yên bình. Có lúc có thể nhìn thẳng vào mấy giây.
Do dự mãi, cô không kìm được hỏi, “Anh không ăn sao?”
Anh sung sướng đưa tay ra xoa mặt cô, ghé tới hôn lên môi cô liếm sạch những mảng vụn của bánh mì bơ sót lại, nói dịu dàng, “Anh không đói, người em yếu, nên ăn nhiều chút”
Ý của anh là chỉ cô là heo, ăn nhiều hơn anh, tiêu hóa nhanh hơn anh sao?
Tuy mặt cô vẫn nhìn anh không đổi, nhưng anh có thể dễ dàng đoán ra ý trong mắt cô, cười bảo, ‘Thể chất của em đặc biệt, bình thường dễ mệt mỏi, hơn nữa cũng rất dễ đói, cần tiêu hao nhiều năng lượng, anh là yêu, mấy ngày không ăn gì cũng không sao”
“Đúng, các anh chỉ cần ở dưới anh trăng hấp thu tinh hoa trời đất là được không phải sao” Úc Linh gật đầu đồng ý, trong sách vẫn hay nói yêu không phải đều như thế sao?
“…Không phải” Hề Từ hơi dở khóc dở cười, “Yêu sau khi tu luyện thành người, tựa như một lần thoát thai hoán cốt, có được sự đặc biệt của loài linh trưởng (loài vượn), cũng có máu có thịt, vì thế chúng anh thật ra chẳng khác gì con người cho lắm, cũng cần ăn cơm, chỉ là sách dạy nấu ăn của yêu không giống thôi”
Úc Linh a một tiếng, không thích nghe lắm loại này, hỏi, ‘Anh vẫn chưa nói quỷ mặt người là ai, sao tự dưng lại ở trong mộ Tu La này thế?’
Phát hiện ra cô đã ép lái sáng chuyện khác, Hề Từ hơi mất mát, thực ra cũng không muốn nói nhiều về đề tài này, nói đơn giản, “Dĩ nhiên là có người đầu cơ trục lợi đưa họ vào đây. Tổ Dị Văn không phải mười mấy năm trước phát hiện ra sự dị thường ở nơi này sao? Chính là lúc ấy có người ép đưa những người này vào mộ Tu La, khiến hơi thở mộ Tu La tiết lộ, để cho tổ dị Văn chú ý tới”
Úc Linh hơi chút đăm chiêu, sau đó nhíu mày nói, “Không đúng nha, một Tu La này không phải còn có chủ nhân sao? Bọn họ xông vào, chẳng nhẽ trước đó chủ nhân kia không để ý sao?’
“Không phải là không để ý, mà chủ nhân mộ Tu La này ngủ say rất lâu, cũng không để ý đến việc thế gian, lần này cũng là bởi chúng ta xâm nhập điện Tu La mới khiến vị ấy tỉnh giấc. Trừ lần đó ra, đối phương còn né tránh sự tra xét của chủ nhân mộ Tu La bằng pháp thuật thần thông” Nói đến đây, ánh mắt Hề Từ trở nên sâu thẳm, lúc nhìn kỹ, chỉ thấy cặp mắt tím đó trở nên quá lạnh lẽo yêu dị, không còn tia dịu dàng nào thuộc về con người nữa.
Đây chính là loài yêu không có nhân tính hoàn toàn, khác hẳn với con người.
Úc Linh nhìn xem mà con tim nhảy lụp bụp, như không có chuyện gì thu mắt lại, suy tư về lời anh nói, tổng kết ra hai điều: thứ nhất, mộ Tu La này mặc
dù có chủ nhân, nhưng chủ nhân lúc nào cũng ngủ say, vốn chẳng để ý tới mọi chuyện; hai là quỷ mặt người này do bị người ta dùng thuật pháp thần thông đưa vào, biến thành người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Quỷ mặt người không phải người cũng không phải quỷ, nhưng lại có tư duy của người, vừa có đặc tính của quỷ, vì thế họ làm việc vì con người, lại chẳng cần lo lắng quỷ thi trong mộ Tu La này để ý, rước lấy thương vong phiền toái, lại không cần ăn cơm, vẫn có thể duy trì sức sống.
Còn phần Hề Từ vì sao lại có thể biết mấy thứ này, cô nhất định cảm thấy lúc trước ở điện Tu La nơi đó, anh biết được từ chủ nhân mộ Tu La, đáng tiếc lúc ấy cô lại bắt được con mắt Tu La, vốn chẳng cách nào nghe được họ nói chuyện, cũng không rõ chủ nhân mộ Tu La nói gì với Hề Từ nữa.
Đem mọi chuyện suy nghĩ lại, trong lòng Úc Linh lớn mật suy đoán, chẳng trách mà hai kẻ quỷ tướng thủ mộ đó lại hào phóng nói cho họ biết cách vào ra, thậm chí còn cho họ vào trong mộ Tu La tìm kiếm tàn hồn của mẹ, thật ra muốn để Hề Từ ra tay trục xuất đám xâm nhập này ra khỏi đi chăng?
Cô nói ra suy đoán của mình, sau đó hỏi anh, “Là thế sao?’
Hề Từ cười cười, giọng đầy thản nhiên, “Cũng không khác lắm”
Úc Linh nghe thấy trong giọng anh nói không mấy để ý, không kìm được nhìn kỹ anh, phát hiện ra thần sắc của anh đúng là không để ý, cứ như là đang nói chuyện của người khác vậy, chuyện này có liên quan gì đến anh đâu? Càng khiến người ta cảm thấy con yêu này thật đáng ghét, hiện nay thờ ơ, vậy có thứ gì mới có thể khiến anh chú ý chứ?
Nếu yêu khác ở trong này, nhất định có thể lý giải được tâm tình của cô, bởi Hề Triển Vương chính là con yêu chán ghét như thế đó.
Úc Linh nhớ tới lúc họ mới tiến vào mộ qủy, thật ra là vì tàn hồn mẹ cô bị trấn giữ trong này, vì thế anh mới có thể đi một chuyến với cô, không khó lắm. Quỷ tướng thủ mộ còn chỉ đường cho họ, chẳng qua là bị Hề Từ uy hiếp thôi, từ đầu tới cuối, anh đều không muốn xen vào bất cứ chuyện gì, chẳng qua là thuận thế mà làm thôi.
Trong lòng rối rắm khó tả, cô sợ run lên, rồi cố áp chế, tiếp tục hỏi tiếp, ‘Là thuật pháp thần thông gì? Có liên quan tới Hắc Long Đường kia sao?’
“Anh cũng không rõ, điều này cứ để cho thiên sư tổ Dị Văn đi thăm dò, dù sao anh cũng không phải thiên sư, hiểu biết về thuật pháp thiên sư rất hạn chế” Hề Từ nói xong, thấy cô đã ăn xong một cái bánh mì bơ, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp, hỏi, “Còn muốn ăn nữa không?”
Úc Linh lắc đầu. Thấy cô không muốn ăn nữa, Hề Từ đem nước và bánh mì cất đi.
Lần này tiến vào quỷ mộ, anh có mang theo chút thức ăn, Úc Linh cũng không rõ anh mang theo bao nhiêu, đều được anh cất đi cả.
Thấy cô nghỉ ngơi khá được rồi, Hề Từ kéo cô đứng dậy, sau đó tiến lên đài cao, đi tới trước ba cỗ quan tài bằng đá kia.
Anh nhìn nhìn, đưa tay chỉ cười hỏi, ‘Em có biết bên trong có gì không?’
Cô là một người thường sao biết được chứ? Úc Linh liếc mắt nhìn anh, nghiến răng kèn kẹt.
Hề Từ chậc chậc hai tiếng, đi vòng quanh quan tài đá, dùng một giọng rất dễ nghe nói, “Lúc ấy quỷ mặt người cướp em đi, anh vô cùng tức giận, đuổi theo chúng tới đây, nếu không….” Nếu không sợ chúng làm cô bị thương, anh bị trói tay trói chân, ai biết cuối cùng vẫn bị chúng xiên cho một nhát.
Đương nhiên nếu chúng không cướp đoạt của anh, thì anh thèm để ý tới nhóm bọn chúng làm gì trong này. Vì thế bất kể bọn chúng làm gì trong này anh cũng lật tung hết sạch.
Ngay lập tức Hề Từ bật thẳng nắp quan tài đầu tiên bên trái ra, hành động cực đơn giản và thô bạo.
Úc Linh thẫn thờ nhìn người đàn ông có diện mạo yêu xinh đẹp lại vô cùng sức mạnh lật quan tài đá lên, động tác cực kỳ thô bạo, trái ngược hẳn với cái bộ mặt xinh đẹp không giống người kia, bất giác không biết nên đánh giá thế nào nữa.
Quan tài đá che kín thoạt nhìn rất nặng, sau khi bị xốc lên, cô không kìm được mà tò mò nhìn vào, sau đó lập tức sợ hãi rụt đầu lại.
Chiếc quan tài đá thứ nhất nằm bên trong là một cái đầu lâu đỏ như máu, hơn nữa cái đầu đó chẳng có máu thịt gì cả, nhưng lại có một đôi trong mắt sống động đỏ như máu, thậm chí còn có tổ hợp da thịt mới mẻ kết chung quanh, cứ như có sức sống vậy, nhìn cực kỳ ghê tởm và khủng bố.
Hề Từ sách một tiếng, ngắm một lát rồi lấy một bao châm gỗ đào, châm một trăm châm lên trên đầu lâu kia, châm gỗ đào đâm xuyên thẳng qua xương đầu, lúc đâm thủng, còn chảy ra một dòng máu đỏ sẫm, hình như cái đầu lâu này còn sống vậy.
Lưng Úc Linh chảy mồ hôi lạnh, đặc biệt lúc nhìn thấy tròng mắt bị châm gỗ đào châm nát, bên tai vang lên một trận gào thê lương, cả người cũng thấy khó chịu.
Nam nhân yêu nghiệt đó đưa tay nhìn cô, nói dịu dàng, ‘Nếu sợ thì cứ tới đây, anh ôm em’
Úc Linh: Vấn đề chính là việc anh làm mới khiến cô sợ hãi đó!
Thấy cô không chịu tới gần, Hề Từ hơi thất vọng, lại tiếp tục xốc thô bạo quan tài đá thứ hai lên.
Úc Linh do dự, song vẫn không áp chế được lòng hiếu kỳ, quyết định cho dù là thứ đáng sợ, cũng phải liếc mắt nhìn một cái, khỏi hối hận sau này. Vì thế cô lại liếc mắt nhìn con yêu kia một cái, thấy trên mặt anh đầy vẻ dịu dàng nhu tình, không đoán được rốt cuộc anh thấy thứ gì, đành để mình cẩn thận thăm dò qua.
Sau đó cô lại sợ tới mức rụt đầu lại.
Quan tài thứ hai có vẻ là một con quỷ, quỷ khí ngập trời.
Hề Từ liếc mắt nhìn cô một cái, nói, ‘Đây là kẻ bị luyện thành Quỷ Vương ở nhân gian”
Trong lòng Úc Linh vừa động, không kìm được dán sát tới người anh, kìm nỗi sợ hãi trong lòng lại, mặt lanh tanh đánh giá Quỷ Vương trong quan tài đá.
Con Quỷ Vương này là giới nữ, thoạt nhìn như một cô gái mười bảy mười tám tuổi, chỉ là mặt cô ta quá trắng bệch cứng ngắc, môi đỏ như máu, hai mắt nhắm nghiền, quỷ khí lành lạnh trên người, khiến người ta vừa thấy đã muốn trốn.
Hề Từ đưa tay ôm cô, thấy cô ngẩng đầu nhìn lại thì bảo, “Nếu sợ, cứ tới đây dựa vào anh, đừng cố quá”
Yêu tà ác so với quỷ hung thần, loại nào đáng sợ hơn?
Úc Linh đang bối rối vấn đề này thì thấy Hề Từ đã thò tay vào trong quan tài đá, cô theo bản năng định thò tay tới nắm lấy tay anh, thấy anh nhìn qua, thầm nuốt nước bọt, nói khô khan, “Mặt này…. Là Quỷ Vương, vẫn nên cẩn thận chút”
Cứ thò tay ra trực tiếp vậy không sợ con Quỷ Vương kia thức tỉnh, sau đó trực tiếp cắn anh sao? Cho dù là yêu…
Hề Từ nhìn cô một lát, mãi cho đến khi cô mất tự nhiên quay đầu đi thì đột nhiên cười rộ lên, yêu văn khóe mắt dãn ra, kéo cô lại ôm chặt một cái, rồi mới đạp một chân lên trên quan tài đá, ấn vào mông cô một cái, cúi đầu hôn chặt môi cô, không cho cô cự tuyệt há miệng tiếp nhận hơi thở của anh.
Úc Linh trợn to mắt nhìn anh, không kìm được giãy dụa.
Nè nè nè, bên này còn có một con Quỷ Vương đang nằm đó, là Quỷ Vương còn đáng sợ hơn cả Tu La đó, sao khẩu vị lại nặng như thế chứ!
Quả nhiên yêu là một đám bị bệnh thần kinh mà.