Nhìn thấy Úc Linh trở về, thím Lưu vô cùng vui, hôm đó nấu một bàn toàn đồ ăn cô thích.
Giang Vũ Thành ngồi cạnh mỉm cười nhìn cô, Nhị Hắc thì ngồi xổm ở trên ghế bên cạnh, trước mặt nó đặt thức ăn ngấy, một người một chó chẳng mấy khi được hài hòa, khiến thím Lưu rốt cuộc thở phào, cảm thấy đại tiểu thư trở lại thật tốt quá.
Mấy ngày nay, ông chủ và sủng vật đấu pháp khiến bà là người hầu ở trong này vô cùng đau đầu, lời ông chủ nói không thể không nghe, nhưng chó đại tiểu thư nuôi cũng phải chiếu cố cho tốt, không thể để ông chủ mất hứng giết nó lấy máu, chỉ đành thường dẫn chó ra cửa đi dạo, tách một người một chó ra.
Sau khi ăn cơm chiều xong, Giang Vũ Thành ôm lấy đôi khóa ngọc đi, ngồi trên ghế salon cùng con gái rượu uống trà, hỏi giống y An Như hỏi, “Lần công tác này thế nào? Có mệt không? Thuận lợi không? Có gặp phải chuyện gì phiền toái không?’
Úc Linh nói tóm tắt quá trình quay phim của mình, còn phần gặp phải quỷ đằng và thủy quỷ là chuyện phi khoa học thì không nói với ba cô, có nói cũng vô dụng nên nói rất giản lược.
Giang Vũ Thành là ai hả, cho dù con gái không nói, cũng từ những lời của hai vệ sĩ kia mà đoán ra đại khái, nếu lúc ấy không có Hề Từ tới kịp thì e rằng ông đã không kìm được mà dùng tiền đi thuê mời mấy vị thiên sư tới trợ giúp rồi.
Nói về mặt kỹ xảo này, Giang Vũ Thành từ trước tới giờ là người nổi bật nhất, bình thường lúc tranh luận với khách, chỉ một giây sau vẫn là bộ dạng hòa khí tán gẫu, ra vẻ ta đây được giáo dục tốt trong một gia đình tốt, giấy tiếp theo thì lãnh khốc vô tình khiến người ta khóc không ra nước mắt. Như bất kể chuyện khó tới cỡ nào, nhiều khách khó đối phó ra sao, ông đều thành thạo, cuối cùng vẫn có thể đạt được mục đích, khiến người ta không thể không nghe theo ý ông, quả thực không biết người đó được tu luyện như thế nào mà ra, còn y như hồ ly ngàn năm vậy.
Úc Linh cho tới tận bây giờ cũng quá biết rõ ba cô, nên chỉ lát sau, Giang Vũ Thành cũng biết hết mọi chuyện, thần sắc bất giác lóe lên, tức giận tới tâm can muốn nổ tung, cười lạnh nói, “Xem ra không để mắt tới chuyện gì cũng có cả”
Úc Linh: Ba ba lại tự nói rồi!
“… Con đã tẩn cho gã một chút” Úc Linh nói cường điệu lên, cô luôn thích báo thù, không thích ra tay đằng sau.
“Tẩn rất tốt” Giang Vũ Thành hiền hòa ôm vai cô, cười bảo, ‘Chuyện này không phải lo, cứ giao cho ba ba, để cho súc sinh Triệu Minh Xuyên kia phải tự mình tới đây quỳ trước con chịu nhận lỗi”
Triệu Minh Xuyên chính là Quản lý Triệu ngày hôm qua trong tiệc mừng bị Úc Linh tẩn cho chút kia.
Người đó là quản lý của tập đoàn Thiên Hà, cùng thế hệ với Triệu Hinh Lê, cũng coi như là cậu họ của Giang Úc Y, cũng khá có tài, chẳng qua rất hoa tâm háo sắc, cứ ỷ mình vào thế gia mà đùa giỡn không ít phụ nữ.
Giang Vũ Thành cho tới bây giờ vẫn chẳng coi kẻ này ra gì, nào biết gã súc sinh này dám có tâm tư này với con gái rượu của ông, Giang Vũ Thành chỉ muốn đâm nát tim gã ra.
Giang Vũ Thành và con gái rượu tâm tình một lúc, rồi cầm đôi khóa ngọc đi vào thư phòng bận rộn tìm cách nào để cho thằng súc sinh không ra gì kia một trận.
**
Giang Úc Y từ thành phố C công tác về, vừa trở lại công ty thì đã thấy mẹ cô nàng hùng hổ tiến vào văn phòng của mình.
Giang Úc Y mặt bình tĩnh không giấu nổi sự mệt mỏi, thậm chí có có thói quen đau đầu.
“Đi Giang thị gặp ba con chưa?’ Triệu Hinh Lê hỏi ngay.
Giang Úc Y thản nhiên nói, ‘Mẹ, con vừa về, qua bên công ty này trước”
Triệu Hinh Lê nghe nói thế, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói, “Giỏi cho một đại tiểu thư Giang thị, sau này Giang gia không chừng đều là của con hết, cứ một mình ở trong cái công ty nhỏ này làm gì? Con hẳn là đi chỗ ba con kia mới đúng kìa, đỡ cho ngày nào đó lại tiện nghi cho người nào đó”
“Mẹ! Mẹ đừng nói thế, nếu để ba biết, ba sẽ tức giận đó, Còn nữa, đây là công ty của con, con thích làm thì làm, cho dù là công ty nhỏ cũng là con thích” Giang Úc Y cố nhẫn nói.
Khoa học kỹ thuật Minh thành là công ty do Giang Úc Y và bạn bè cùng nhau đầu tư hợp tác, tuy hiện giờ chỉ là bước khởi đầu, nhưng cô cũng bỏ không ít tâm huyết vào đây, dựa theo nhân mạch của Giang gia và Triệu gia, công ty sau khi ra thị trường vô cùng thuận lợi, dù thỉnh thoảng vất vả chút, cô nàng vẫn rất coi trọng chỗ này.
Nhưng Triệu Hinh Lê thì không cho là vậy, cảm thấy con gái đã là tiểu thư Giang thị, là con gái của Giang Vũ Thành, sau này Giang thị chẳng phải là tặng cho con gái mình sao? Cho dù Giang Vũ Thành bất công, chỉ thương một đứa con gái khác, nhưng Úc Y cũng là con gái của ông, đến lúc đó sao cũng không để Úc Y thua thiệt được.
“Ta mặc kệ, dù sao hôm nay con phải tới Giang thị gặp ba con” Triệu Hinh Lê tùy hứng nói.
Giang Úc Y càng đau đầu, nghĩ đến mẹ vẫn nhớ ba mãi không quên, vừa muốn mẹ cô trên danh nghĩa đi gặp ba cô, loại chuyện này trước đây cũng làm mấy lần, tiếc là nếu một người đàn ông đã tuyệt tình, tuyệt đối sẽ không có tý cơ hội nào, còn có thể giẫm nát lên nhân cách tôn nghiêm của ngươi nữa.
Giang Úc Y biết chuyện năm đó là mẹ cô ta không đúng, có nhiều chuyện quả thật đều là do mẹ cô xứng đáng vì tự mình gây ra. Nhưng mà người mẹ sinh ra cô, cho cô sinh mạng này, cô lại không thể nhìn bà bị coi thường bởi chính ba ruột mình.
“Mẹ, mẹ đừng mượn danh nghĩa con để đi tìm ba nữa, ba sẽ tức giận đó, thậm chí sẽ giận chó đánh mèo lên người con đó”
“Ông ấy dám hả!” Triệu Hinh Lê tức giận nói.
Giang Úc Y bình tĩnh mệt mỏi nhìn bà, cũng không nói chuyện.
Cơn tức giận trên mặt Triệu Hinh Lê dưới ánh mắt nhìn của con gái chậm rãi biến mất, lẩm bẩm, ‘Mẹ biết là ông ấy tuyệt tình, sao ông ấy lại đối xử nhẫn tâm với ta như thế chứ? Rõ ràng là nữ nhân kia đã chết rồi… Lần này ta không phải là muốn đi gặp ông ấy, mà không rõ vì sao ông ấy lại muốn đối phó với cậu họ của con nữa”
“Cậu họ ư?” Giang Úc Y nhíu mày.
“Đúng, là cậu họ của con Triệu Minh Xuyên đó. Ba con hai ngày nay không biết phát điên chuyện gì mà đột nhiên cứ nhắm vào tập đoàn Thiên Hà, khiến mấy nơi hợp tác hạng mục với Thiên Hà bỏ chạy, khiến Thiên Hà bị ảnh hưởng rất lớn, ông ấy quả thật là điên rồi mà’ Triệu Hinh Lê thở hổn hển nói, đi đi lại lại trong phòng, tiếng giày cao gót phát ra cóc cóc liên tục.
“Ông ấy cứ tuyệt tình không để ý đến Giang thị cũng bởi vậy mà sẽ bị ảnh hưởng đó, ông nội con đã gọi điện thoại cho ông ấy hỏi vì sao lại gây tổn hại bất lợi như thế, ông ấy bảo trừ phi cậu họ Ngũ của con chạy tới quỳ xuống bồi tội với ông ấy, ông ấy cũng dám, cũng dám…”
Mỗi lần nghĩ tới đây, Triệu Hinh Lê lại tức giận ngực phập phồng.
Giang Vũ Thành rõ ràng là muốn tát vào mặt bà ta mà.
Thiên Hà là mẹ đẻ nhà bà, Giang Vũ Thành đối phó với Thiên Hà, quả thực chính là đánh vào mặt bà ta.
Năm đó nếu không phải có Thiên Hà toàn lực duy trì, Giang thị đã sớm bị phá sản trong thành phố B rồi, nào có nổi tiếng như cồn là tập đoàn Giang thị như ngày nay nữa?
Giang Úc Y không lên tiếng, cảm thấy bên trong chắc chắn có hiểu lầm, cô nàng biết rõ tính cách của vị ba ba này của cô, tuy ông ấy ghét Triệu gia, nhưng vẫn chưa đuổi tận giết tuyệt, nếu không lấy cảnh Triệu gia xu hướng suy tàn hiện giờ, vốn không đáng để Giang thị ra tay.
Hôn nhân cha mẹ năm đó, mấy năm nay cô biết một ít, Giang thị năm đó khủng hoảng kinh tế suýt nữa phá sản, ông nội Giang gia sứt đầu mẻ trán, muốn vội cứu Giang gia, đã xin chung quanh giúp đỡ. Lúc này Triệu gia nhân cơ hội đưa ra đám hỏi hai nhà, chỉ cần hai nhà đám hỏi, Triệu gia sẽ ra tay vô điều kiện giúp Giang gia vượt qua cửa ải khó khăn.
Triệu gia xem như lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, mà lúc đó Giang gia đã hết cách, ông lão Giang gia vốn mặc kệ ý kiến con trưởng, tự mình đồng ý cọc hôn sự này. Sau đó mẹ cô hai tháng bụng to tiến vào Giang gia, còn mẹ ruột Giang Úc Linh là một người thất bại, mang thai gần sau tháng lại ly hôn với Giang Vũ Thành, tự mình ra khỏi Giang gia.
Nghĩ đến chuyện cũ, Giang Úc Y rất khó xử.
Nếu năm đó Triệu gia đưa ra đám hỏi chính là lợi dụng nhà người ta gặp khó khăn mà nói, đó là trước đây cô ta chưa bao giờ biết mẹ lại dùng thủ đoạn như thế để mang theo mình, vì để gả cho ba ba, không tiếc trộm t*ng trùng của ba để tự thụ tinh nhân tạo cho mình.
Ba ba chưa bao giờ là người hồ đồ, coi thủ đoạn của mẹ vốn là chuyện không thể, cuối cùng lại có thể thành công trộm được t*ng trùng của ông, lại còn được bà nội giúp đỡ nữa…
Chuyện phản bội năm đó là nguyên nhân mới ép ba làm đám hỏi thành công với Triệu gia.
Mấy năm nay, cô ta biết ba ba không những ghét mẹ, thậm chí còn mang một sự ghét bỏ với bà nội nữa.
Cũng bởi vì thế, vì lẽ đó mà bà nội đuối lý, những
năm này bất kể ba ba làm chuyện gì, bà cũng không can thiệp, mà có can thiệp cũng không được.
Chuyện cũ năm đó mỗi lần biết được chút, khiến trong lòng cô ta lại thấy khó xử và hổ thẹn, cả mặt mũi người đáng ghét với Giang Úc Y từ nhỏ cũng không đối dám đối chọi gay gắt với cô ấy.
Hít sâu một hơi, Giang Úc Y bảo, “Mẹ, chuyện này con sẽ hỏi ba ba cho rõ, nếu là cậu Ngũ làm sai, cũng chẳng trách được ai’
Triệu Hinh Lê tức giận nổ tung, “Vô liêm sỉ, con nói cái gì? Cậu Ngũ con là người Triệu gia, cho dù cậu ấy có làm sai, xem năm đó Triệu Gia đã ra tay đỡ mặt mũi cho Giang thị thế nào, ông ấy hẳn cũng không nên ra tay ác độc như thế với Triệu gia. Ông ấy quả thật bị bệnh! Căn bệnh không rõ…”
Giang Úc Y mím chặt môi không nói.
Thực ra trong lòng mẹ cô vẫn hiểu được tính cách ba ba, nhưng cũng không cách nào đi ra được, vẫn vây mình trong thành chướng Giang Vũ Thành, cứ như một con thú bị nhốt vậy, chưa từng được vui vẻ tý nào.
Đây là ba ba cô trả thù mẹ cô.
Loại trả thù này là cả đời, Triệu Hinh Lê vẫn đi không được, chỉ đành ở một chỗ thống khổ.
Giang Vũ Thành chưa bao giờ là người nhân từ, những người đó bị hủy là người khác gây ra, ông sẽ trả thù, giống như dao nhỏ giết người vậy, từng chút từng chút một, đau triệt nội tâm, không ai có thể đi ra được.
Cô ta biết tính cách ba mình là gì, vì thế nếu cậu họ Ngũ mà chọc tới ông ấy, chỉ sợ hiện giờ loại chuyện quỳ xuống xin lỗi này vẫn là nhỏ. Tựa như mẹ cô nói, thời điểm ba cô làm việc chưa bao giờ nhìn hậu quả, chỉ như một kẻ điên vậy, loại chuyện giết một ngàn kẻ địch này cho tới tận giờ làm rất thuận tay.
Bởi vì bọn họ đánh giá cao chuyện ba ba để ý tới Giang thị.
Khó khăn lắm mới tiễn bước Triệu Hinh Lê đi được, Giang Úc Y gọi điện thoại cho cậu họ Triệu Minh Xuyên.
“Là Úc Y đó à” Giọng Triệu Minh Xuyên vô cùng yếu ớt, nghe có vẻ rất suy yếu.
Giang Úc Y lãnh đạm lên tiếng, người họ hàng Triệu gia này của cô ta hơn phân nửa quan hệ cũng không tốt lắm, nguyên nhân cũng bởi mấy năm nay ba cô không nể Triệu gia tý nào, người Triệu gia liên quan này với cô là con gái Giang Vũ Thành này cũng không thích. Nhưng cô ta cũng không để ý lắm, hỏi, “Cậu Ngũ, vừa rồi mẹ cháu tới tìm cháu”
Triệu Minh Xuyên ở đầu dây kia không nói gì.
Giang Úc Y đột nhiên có dự cảm không ổn, hỏi, “Cậu Ngũ, ba cháu vì sao lại đột nhiên bảo cậu tới quỳ xuống xin lỗi vậy ạ?’
Loại yêu cầu này, nghe đúng là làm nhục người ta, chỉ cần là người bình thường cũng không đồng ý.
Mãi một lúc sau, Triệu Minh Xuyên mới dùng loại giọng hối hận nói, “Ông ấy muốn ta quỳ xuống xin lỗi không phải là ông ấy mà là Giang Úc Linh”
“Gì?” Giang Úc Y nghĩ là mình nghe nhầm.
Sao tự dưng lại nhắc đến vị đại tiểu thư kia thế?
Triệu Minh Xuyên lúc này đầu tóc hỗn loạn, trong mắt ngập tràn tơ máu, thần sắc tiều tụy, cả người lâm vào tuyệt vọng.
Đây là mới bắt đầu biết mình đêm đó suýt nữa bất cẩn làm bẩn vị đại tiểu thư Giang gia kia, ông ta biết mình xong rồi.
Chỉ cần người Triệu gia biết Giang gia còn có một đại tiểu thư chưa bao giờ công khai với bên ngoài kia, đây là sự bảo hộ của Giang Vũ Thành với cô ấy, cũng là đứa con mà Giang Vũ Thành cực sủng ái. Tuy Giang Úc Y cũng là con gái Giang Vũ Thành, là cháu gái ngoại của Triệu gia, nhưng ở trước mặt Giang Vũ Thành cũng chẳng là gì.
Chỉ cần người nào từng tiếp xúc với Giang Vũ Thành đều biết người này quả thật chính là người điên, lúc phát bệnh có thể gây thương tích đầy mình. Lần này ông ta thế nhưng mắt chó không nhìn thấy ngọc trong đá, suýt nữa làm bẩn con gái Giang Vũ Thành, ngẫm lại mà thấy hoảng sợ. Nên thật may là, vị Giang đại tiểu thư kia không để cho ông ta đạt được kết quả sao? Nếu không Giang Vũ Thành chắc trả thù càng đáng sợ hơn.
Triệu Minh Xuyên không kìm được cầm lấy tóc, thật nhanh chóng nói ra tiền căn hậu quả, ngập tràn giọng cầu xin, “Úc Y, cháu giúp cậu Ngũ van xin ba cháu được không, lúc ấy cậu thực sự không biết nữ nhân đó là Giang Úc Linh, cậu chỉ nghĩ nó vào giới giải trí là người mới thôi, nếu biết, cậu nào dám ra tay với nó, cho dù cậu háo sắc, cũng sẽ không ra tay với chị của cháu, ít nhất trên danh nghĩa cậu nó cũng là cháu gái ngoại của cậu mà…”
Giang Úc Y trợn mắt há hốc mồm, quả thật không nói nổi nữa.
Cô nàng hoàn toàn không ngờ tới, chính cậu họ mình cũng gan chó như thế, thế mà dám có ý làm bẩn chị mình, quả thật là ông trời chê cười mà, cho dù cô nàng và Giang Úc Linh không đối phó, nghe thế, ý nghĩ trong đầu cũng muốn đem tên Triệu Minh Xuyên háo sắc này bóp chết.
Đại tiểu thư Giang gia là người dễ bắt nạt sao?
Triệu Minh Xuyên còn đang nói liên miên, Giang Úc Y khó khăn lắm mới hồi phục tinh thần, đột nhiên lại nghe thấy tiếng thét chói tai hoảng sợ ở đầu dây bên kia, trong lòng run lên, vội vàng kêu, “Cậu Ngũ, cậu sao vậy, nè nè, cậu Ngũ, cậu hiện giờ ở đâu…”
Bên đầu dây kia Triệu Minh Xuyên hoảng sợ hét chói tai, tiếng hét chói tai cách dây điện thoại mà vẫn nghe ra ông ta sợ hãi tới cỡ nào, tiếp đó là tiếng loạt xoạt, rồi điện thoại quàng quạc ngừng.
Giang Úc Y nhíu mày, đứng bật dậy gọi lại, tiếc là không ai biết Triệu Minh Xuyên bị làm sao.
Cô nàng lo lắng, đứng dậy đi tới công ty tập đoàn Giang thị.
Lúc Giang Úc Y đi vào văn phòng tổng tài tập đoàn Giang thị, bên trong Giang Vũ Thành nghe thấy người ta gọi điện thoại nói Triệu Minh Xuyên đột nhiên ngã từ thang lầu công ty xuống, đã bị đưa vào bệnh viện rồi.
Ông cười lạnh bảo, ‘Ta mặc kệ gã ngã có phải bán thân bất toại không, cho dù không đi được cũng phải tới đây! Nếu không biết quỳ, có thể học quỳ trên truyền hình, trên TV xem thái giám làm thế nào để qùy trước chủ nhân”
“Giang Vũ Thành, ông thật quá đáng!” Người điện thoại bên đó vội vàng kêu lên.
Giang Vũ Thành hỏi chậm rãi, “Tôi quá đáng thế nào? Chẳng nhẽ con gái của tôi xứng đáng bị một gã súc sinh còn già hơn ba nó bắt nạt sao? Tôi nghĩ đến mà thấy ghê tởm, hận không thể giết chết tên súc sinh dám bắt nạt con gái ta kia. Ông cũng có con gái, tin chắc không cần tôi nói cũng hiểu rõ đi? Nếu có một lão già dám bắt nạt con gái ông, nếu ông không phản ứng gì thì có còn là đàn ông nữa không”
“Chuyện này không phải là cưỡng ép chưa thành sao…” Người đó lo lắng nói.
“Vậy vợ ông trước đây cũng bởi ông lăng nhăng mà muốn tìm người để thiến ông, mới thiến được có một nửa chưa xong, cũng coi như chưa bị thiến sao? Nhưng lúc đó không phải ông rất tức giận à? Bảo ly hôn với cô ấy đi?’ Giang Vũ Thành hỏi lại.
“Giang Vũ Thành!!!” Người bên đầu dây bên kia gào lên.
Giang Úc Y mày cau lại, nghe rõ tiếng gầm gừ kia là của cậu mình – Triệu Minh Kiến.
Người Triệu gia không ai nói chuyện nhã nhặn ôn hòa với ba cô, đều vì bị ba cô làm cho tức giận mà gào thét như sấm, cũng không rõ ba cô nói gì mà cậu lại nổi giận như thế nữa.
Giang Vũ Thành để điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn thẳng về phía cửa, đôi mắt không có chút tâm tình nào.
Con ngươi Giang Úc Y thu lại, ưỡn thẳng lưng đi tới, chào một tiếng với ba cô.
Vẫn là bối cảnh thư ký Lý nhìn cô một cái, cảm thấy chuyện lần này ông ta cũng không cách nào đứng ở bên nhị tiểu thư này được, dù sao thì chuyện này nghe thấy mà rất ghét, coi như Giang Vũ Thành bất công cũng đúng.
“Có việc gì?’ Giang Vũ Thành hỏi, cúi đầu nhìn phần văn kiện, mở ra xem.
Tuy Giang Úc Y đã quen thái độ ba cô giải quyết công việc nhưng mỗi lần đều thấy hơi khó chịu, hít sâu một hơi, nói, ‘Con nghe nói chuyện đó, chị ấy không sao chứ ạ?”
Giang Vũ Thành nhìn cô một cái lạnh lùng thốt, “Nếu cô đến là vì biện hộ cho Triệu gia vậy thì quên đi’
“Không phải ạ…” Giang Úc Y lo lắng mãi, không biết nên nói thế nào nữa.
“Nếu không có chuyện gì thì về đi, nghe nói hôm nay cô mới từ thành phố C về, nghỉ ngơi cho khỏe, con gái đừng dính vào việc này” Giang Vũ Thành nói thản nhiên.
Trong lòng Giang Úc Y thấy hơi khó chịu, cô ta biết mình không dính líu vào là tốt nhất, nhưng không biết tại sao, có cảm giác thở không nổi.