Từ đêm đó trở đi, thung lũng khôi phục lại sự yên bình như cũ.
Sinh hoạt của Úc Linh cũng không bị ảnh hưởng gì, vẫn ban ngày xem kịch bản, lên mạng, xuống thung lũng, buổi tối lại tiếp tục bồi ngủ lãng mạn với yêu nam nào đó dưới ánh trăng, hưởng thụ cuộc sống bình yên nơi đào nguyên.
Cứ vậy mấy ngày trôi qua, đột nhiên Lâm Cửu chạy tới thung lũng.
“Hề lão đại, đại tẩu !”. Lâm Cửu nở nụ cười xán lạn, gương mặt xinh đẹp sáng rực rỡ, tự dưng phát sáng như thế. Người thiếu niên ngập tràn thanh xuân.
Hề Từ lười biếng nằm trên chân Úc Linh híp mắt, nghe thấy âm thanh không vui, mở mắt ra hỏi, ‘Cậu tới làm gì ?” Bộ mặt có vẻ ghét bỏ.
Lâm Cửu nói oan ức, “Em định về trường, trước khi đi đến thăm các người thôi mà”
Có vẻ như đi rồi không trở lại vậy. Hề Từ không thèm để ý tới cậu ta nữa, mắt rủ xuống, tiếp tục ngủ bù.
Buổi tối anh chữa trị dưới ánh trăng, cả buổi tối không ngủ, bình thường đều ngủ bù vào ban ngày, yêu mấy ngày không nghỉ cũng không sao, vì thế bình thường ban ngày anh ngủ bù hai ba tiếng là đủ. Có điều nếu có thể dùng cớ này mà dán sát cả ngày trên người Úc Linh, anh cũng không từ chối, cả ngày vật vạ bên người cô đều được hết, mà ngược lại chỉ cần anh mệt mỏi, cô sẽ không chối từ.
Cuối cùng Hề Triển Vương luyện thành kỹ xảo bám chặt lên người vợ cả ngày như động vật không xương.
Thấy khách đến cửa, Úc Linh đang định dậy đi nhà bếp lấy nước trà mời, Lâm Cửu bận bịu nói không cần, bản thân mình quen cửa nẻo chạy về phía nhà bếp. Một lúc sau đã bưng ra hai đĩa điểm tâm, bánh gato và một bình trà tới, vô cùng tự nhiên ngồi đối diện họ.
Lâm Cửu rót một chén trà cho Úc Linh, mắt đảo chung quanh, thấy kịch bản trên bàn, có vẻ hiếu kỳ, ‘Đại tẩu, đây là kịch bản ạ ? Là phim gì vậy ?”
“Phim lịch sử”
Hai mắt Lâm Cửu sáng rực, bắt đầu cái gì cũng hỏi, dĩ nhiên là hỏi chuyện liên quan giới giải trí.
Úc Linh đánh giá cậu ta, một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi, còn hơi tính trẻ con, trong mắt cô chỉ là một thằng nhóc, nói gió chính là mưa, không thích học. Có điều quả thật dung mạo Lâm Cửu rất đẹp, ngũ quan tinh xảo, có nét thuần khiết sạch sẽ, coi như là tuấn nam mỹ nữ nhiều như mây trong giới giải trí, tướng mạo Lâm Cửu cũng được, rất dễ gây ấn tượng cho người ta.
Mấy lần gặp, lúc nào cũng nghe cậu ta la hét muốn lăn lộn giới giải trí, Úc Linh cũng không để trong lòng mấy, có điều giờ nhìn lại cô đã đánh giá thấp quyết tâm của vị thiếu niên này rồi.
Đợi sau khi Lâm Cửu thỏa mãn lòng hiếu kỳ xong, cậu ta nhìn Úc Linh bảo, “Đại tẩu, em sẽ đi thành phố B tìm chị”.
Úc Linh không tỏ rõ ý kiến mà hỏi, “Nhóm đại ca cậu nói sao?”
Nói đến mấy người anh, Lâm Cửu hơi bị áp lực, nếu như những người anh này có thể đồng ý cho cậu ta thôi học, cậu ta cũng sẽ không tới đây nhảy nhót. Có thể vấn đề là, cậu thực sự không thích học hành, từ nhỏ đã là một kẻ thiếu hụt thần kinh học hành, lần thi nào cũng thất bại, còn cách nào đây ?
Lại học tiếp, cũng chỉ là mất thời gian thôi, chẳng bằng đi làm chuyện gì đó có ý nghĩa thì hơn.
Lâm Cửu lập tức đếm trên đầu ngón tay, “Đại ca em chính là một đứa trẻ khác người, từ nhỏ đã khiến bao người ghen tị, nói tới mình. Nhị ca Lâm Thứ của em, tuy anh ấy hóa hình muộn, ai có thể để anh ấy sinh sớm chứ, chiếm thứ hai, đem đám anh em bên dưới đè bẹp. Tiếc là tư chất anh ấy chẳng tốt đẹp gì, học một trường đại học rồi đi mở tiệm bán hoa cho Tam ca để lấy kinh nghiệm, may mà bản tính anh ấy thành thật, với chuyện làm công cho em cũng không cảm thấy mất mặt gì…”
Úc Linh nhớ tới tiệm hoa nhỏ của Lâm Thứ ở huyện thành, cuối cùng cũng đã hiểu tính cách của anh em họ Lâm này đứng theo hàng và thứ tự thế nào rồi.
Anh em nhà họ Lâm đứng thứ tự, dựa theo ngày sinh mà tính, sinh ra sớm, nhưng không có nghĩa là tốc độ tu luyện nhanh, sớm có thể hóa hình, vì thế Lâm Thứ mới sớm sinh ra có lợi, chiếm vị trí thứ hai trong đám anh em, nếu bàn về tuổi tác hóa hình, còn nhỏ hơn mấy em dưới nhiều.
Lâm Tứ cũng giống vậy, vì thế hai người này rõ ràng là huynh trưởng, nhưng chỉ có thể ở cửa tiệm bán hoa làm công cho đệ đệ để tích kinh nghiệm.
Lâm Cửu và Lâm Thứ, Lâm Tứ hai người này giống nhau, đều không có khiếu học tập, trong trường học học hành qua loa, Lâm Tam đã quyết định, đợi sau khi cậu ta tốt nghiệp, sẽ thả cho cậu ta trong tiệm hoa để tích cóp kinh nghiệm, sau đó tiện cho cậu ta làm ông chủ của mấy tiệm bán hoa.
Nhưng ai biết Lâm Cửu ghét làm công ít tiền, không thể thỏa mãn phong cách cao sang của cậu ta, nghe nói giới giải trí có thể kiếm tiền nhanh, nằm cũng đều có thể kiếm được tiền, có thể được ngàn vạn thiếu nữ hâm mộ, vì lẽ đó một lòng muốn phát triển theo hướng đó.
Nghĩ là được nhưng những năm gần đây cậu ta bị các anh quản thúc quá nghiêm, cũng không hiểu nhiều lắm về giới giải trí, phát hiện trước mặt có một người trong giới giải trí thì tới ôm bắp đùi ngay.
Bắp đùi Úc Linh cũng không nói là không cho cậu ta ôm, nhưng cũng không có nói để cậu ta ôm, thấy đôi mắt xinh đẹp mở to của người thiếu niên nhìn tới, nói với cậu ta, “Nếu cậu có thể thuyết phục được anh em cậu cho cậu đi phát triển trong giới giải trí, chị có thể giới thiệu cho cậu tiến vào công ty Cảnh An, Cảnh An rất tốt, ở đó có Ảnh đế Ảnh hậu tọa trấn, tài nguyên nhiều, muốn kiếm tiền cực dễ. Đúng rồi, cậu có tài gì không ?”
Mặt Lâm Cửu tỏa sáng, hào khí ngất trời đáp, “Em biết tán gái, sống phóng túng mọi thứ tinh thông”
“Những này ta còn biết nhiều hơn cậu”. Úc Linh chẳng chút lưu tình cắt ngang cậu ta.
Lúc này Lâm Cửu mới nhớ tới nhân loại trước mặt chính là Đại tiểu thư tập đoàn Giang thị, Hề lão đại nhà cậu ta ở trước mặt người ta xem ra vẫn là thằng nhóc nghèo leo lên giàu có, bất giác cũng không dám nói ra mọi thứ tinh thông, cười hắc hắc bảo, ‘Em biết rất nhiều nhạc khí cổ điển, đàn, sáo, địch, huân, đàn tranh, đàn Không… “
Úc Linh kinh ngạc nhìn cậu ta. Lâm Cửu lo cô coi mình khoác lác, bảo cô đợi chút, sau đó đi ra ngoài.
Một lát sau, ôm ra một loại đàn xem ra rất cổ, một chiếc sáo ngọc, một đào huân, một mảnh lá cây đi vào, đặt chúng trên bàn, sau đó lần lượt diễn tấu chúng một lần.
Động tác Lâm Cửu như nước chảy mây trôi, y theo vóc dáng, mỗi một lần diễn tấu xong một khúc của một loại nhạc khí, cuối cùng là mảnh lá cây kia để cậu ta thổi một khúc nhạc vui vẻ ở nông thôn.
Trong quá trình đó, cậu ta cực kỳ tự tin, hoàn toàn không thấy thống khổ như bị các anh ép học hành, có một đặc trưng thuộc về tuổi thanh xuân tràn trề của thiếu niên.
Sau khi biểu diễn xong, cậu ta lau mồ hôi trên mặt, đôi mắt đen ngời sáng như thế, vội vã hỏi, “Đại tẩu, thế nào ? Có thể được chứ ?”
Úc Linh gật đầu, tuy không phải cấp bậc đại sư, nhưng ý cảnh lại vô cùng tốt, ở vào tuổi của cậu ta đã rất hiếm rồi.
“Sao cậu có thể thổi được nhiều nhạc khí thế ?”. Úc Linh hỏi, chẳng nhẽ yêu còn đa tài đa nghệ hơn nhân loại sao ?
Lâm Cửu cười hắc hắc, “Em muốn tán gái mà, người không chút bản lĩnh nào sao có cô nào để mắt tới em chứ ?”. Sau đó mặt mày lại ủ rũ nói, ‘Có điều đáng tiếc em luyện thành rồi, đại ca lại nghiêm khắc cấm em không được biểu diễn công khai, đến hiện giờ em cũng chưa được một lần diễn tấu cho cô gái nào nghe cả, đại tẩu chính là người đầu tiên đó”.
Nghe nói thế, vị yêu vốn đang nhắm mắt ngủ ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu ta.
Lâm Cửu nhận được ánh mắt này, lập tức lúng túng, ngoan ngoãn nói, “Thực ra là em học từ Hề lão đại cả ạ, Hề lão đại cái gì cũng biết, xem ra cực kỳ có phong cách, em cũng muốn thành như thế, vừa ra tay là có cô gái mê mẩn, nên mới đi học đó ạ”.
Vì thế, Hề Triển Vương được cho là ở
nơi thanh cao không có chuyện gì không làm, làm chút đã thấy rất phong nhã, còn Lâm Cửu là muốn học để ra ngoài tán gái loài người, cũng coi như mình cũng có phong cách.
Úc Linh kinh ngạc cúi đầu, nhìn yêu nam híp mắt ghé nằm trên đùi cô ngủ, kéo tóc anh, không nói gì.
“Đại tẩu, chị cảm thấy em thế nào ạ ?”. Lâm Cửu vội vàng hỏi.
Úc Linh tán thưởng, “Cũng được, tướng mạo em hợp, tài nghệ thêm điểm, cứ tiếp tục duy trì”
Lâm Cửu cao hứng hoan hô, nói ngay, “Em đã nói rồi mà, cả đại tẩu cũng thấy em rất được, vậy em thực sự rất được, em phải nói cho đại ca Tam ca bọ biết, nếu họ không đồng ý, chứng mình ánh mắt của họ chẳng bằng đại tẩu, để Hề lão đại đi chỉnh đến họ đi ạ… ‘’
Thiếu niên vô cùng phấn khởi sung sướng đi mất. Đợi sau khi cậu ta đi, Hề Từ mở mắt ra, thoáng ưỡn người một cái, hai tay ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng cùng nằm trên ghế salon, hôn lên mặt cô bảo, ‘Anh đàn còn hay hơn cậu ta đó, em có muốn nghe không ?”
Úc Linh đẩy anh ra, “Món chua này có cần thêm gì không nhỉ?”
“Anh không ghen” Hề Triển Vương chết cũng không chịu thừa nhận.
Xưa nay Úc Linh cũng chẳng muốn tranh luận với anh về đề tài này, đứng dậy chậm rãi xoay người đi ra ngoài, nhìn về phía yêu nam lười biếng nằm trên ghế salon bảo, “Em muốn đi tắm suối nước nóng, cấm anh không được đi theo”
Yêu nam nằm ngay đơ trên ghế đột nhiên nhảy dựng lên. Không đi theo mới là tên ngốc đó !
Đợi đêm xuống, Úc Linh chân tay mềm nhũn được yêu nam nào đó ôm trở về nhà gỗ, không nhịn được cắn chiếc cằm đẹp của anh một cái.
Mặt yêu nam vừa nhu mị, vừa cố nén chịu đựng, sau khi đợi cô ăn no xong mới hôn dầy đặc lên cô rồi ôm cô đi tắm ánh trăng.
Úc Linh ngồi trong lòng anh, nhìn yêu nam bên cạnh một giây, từ đồ đê tiện yêu diễm lại biến thành mỹ nam lãnh khốc, vẫn không thích ứng được ngay, theo dõi yêu văn lạnh lẽo như in trên mặt anh, bất giác thấy hoài niệm một Hề Từ lúc trong bộ dáng con người.
Tuy mấy ngày nay đều đối mặt với dáng vẻ hiện giờ của anh, có thể cô thấy quen nhất, nhưng vẫn thấy người thanh niên lúc ban đầu nhìn thấy mới thanh nhã như ngọc làm sao.
“Lúc nào thì anh mới khôi phục lại dáng vẻ của nhân loại thế ?” Cô không nhịn được hỏi.
“Một thời gian nữa”. Anh đáp lại lạnh lùng.
“Một thời gian nữa là bao lâu ?”
“Chắc là cuối năm đi”.
Úc Linh thở phào nhẹ nhõm, cuối năm anh có thể khôi phục lại dáng vẻ con người, lúc tết đến có thể cùng cô trở về thôn Ô Mạc ăn tết rồi.
Cô đưa tay sờ khuôn mặt lạnh lẽo của anh, sau khi bị anh túm lấy tay, loại nhiệt độ lạnh băng ấy khiến cô thấy run lập cập.
Anh nắm chặt tay cô. Úc Linh cũng không rút về, mà kéo thảm bọc toàn thân, chân đạp lên dây leo Bàn Long, loại dây leo đó dệt thành võng, vô cùng dày, đạp lên trên lá cây, chân có cảm giác êm mát.
Vẻ mặt lạnh lẽo của vị yêu ở đằng kia đang lạnh nhạt nhìn cô. Con ngươi màu tím, hình chiếu dưới võng dây Bàn Long là bóng nhân loại.
Bên cạnh rễ cây có một dây leo nhỏ đang thăm dò níu vạt áo cô, Úc Linh đưa tay ra bóp bóp nó, lắc lắc, rồi lại thả nó ra. Hành động này rõ ràng lại kích thích tới dây Bàn Long khác, toàn bộ dây leo trên vách núi đá không gió thổi mạnh, lá cây rì rào, đuổi theo cô.
Úc Linh lập tức sợ hãi định trở về bên người Hề Từ, lại được anh thuận tiện ôm ở đằng sau, chui trong lòng anh ló đầu ra ngó lại, thấy những dây Bàn Long kia đã mệt mỏi rút về.
Trong nhất thời cô có cảm giác dở khóc dở cười.
Sâu mấy lần, cuối cùng cô cũng chơi đủ, cuộn mình nằm trong lòng anh ngủ.
Kỳ nghỉ một tháng trôi qua rất nhanh, ngoại trừ chuyện tập kích lần đó ra, tháng ngày trải qua sóng yên biển lặng, trong địa bàn của yêu, cứ phảng phất như tách biệt hoàn toàn với thế gian, vốn không cách nào cảm giác được mây gió thay đổi ở bên ngoài.
Cuối tháng chín, Úc Linh nhận được tin bấm máy khởi động phim (Hán Cung phong vân), tiếp đó định tiến vào tổ.
Buổi tối, Úc Linh ngồi trên dây Bàn Long, nghe người yêu cầm một lá cây thổi khúc nhạc nhẹ, mãi cho đến khi thôi xong, cô mới cười tươi rói nhìn anh, bảo, ‘Em phải đi rồi »
Anh nhìn sang không nói gì.
« Lần này em là nhân vật nữ chính thứ hai trong phim, công chúa trong Hán Cung, là chị em tốt với nữ chính, có điều cuối cùng kết giao, lại chết ở bên ngoài, tiền cát xê cũng không ít » Cô nói chậm rãi, « Đợi sau khi em đóng xong phân cảnh, chắc trời cũng đã trở lạnh… »
Nói xong, cô úp mặt lên vai anh, được anh ôm lấy, cô cười bảo, « Em sẽ bảo người ta giúp đặt vé máy bay trước một ngày » Thấy anh vẫn lạnh băng như cũ, cô đẩy anh ra một cái, « Nè, nói một câu đi chứ ? »
« Nói gì ? » Anh thốt lên lạnh lùng.
« Có phải anh không nỡ xa em không ? »
« Ừm »
« Ừm là ý gì ? » Cô không chịu bỏ hỏi.
Anh trả lời bằng cách trực tiếp ấn cô lên trên dây leo, cúi đầu xuống hôn.
Ngày hôm sau, Úc Linh vừa tỉnh, đã bị yêu nam ai oán cuốn lấy, « Đừng đi, em cam lòng để anh cô đơn một mình ở chỗ này sao ? »
Úc Linh vỗ vỗ anh, « Đừng nghịch nữa, đây là công việc, em muốn kiếm tiền nuôi anh »
« Có thể từ chối được không ? » Anh thương lượng, « Nếu không thì bồi thường phí tổn chuyện vi phạm hợp đồng đi »
Úc Linh không thèm để ý tới anh nữa, tự đứng dậy.
CẢ ngày Úc Linh đều coi thường ánh mắt ai oán của yêu nam, cứ làm chuyện của mình, trái lại yêu nam cuối cùng cũng không biết mình phải làm sao nữa.
Hề Từ rất muốn bá đạo trực tiếp giữ cô lại, làm theo tâm ý của mình, ngược lại yêu chỉ theo đuổi bản thâm, tham hưởng vui thích, làm sao biết cách làm vui sướng là được. Nhưng nếu anh biết rõ chuyện cô không thích như thế, đã quyết định chuyện gì thì sẽ không đổi, nếu anh thật sự cương quyết giữ cô ở lại, phỏng chừng cô cũng sẽ ở lại, nhưng sau đó thì không nói câu nào.
Úc Linh ở cùng anh một này, thấy đã đủ lượng, nói với anh, « Anh không muốn tách ra với em cũng được »
Hề Từ cũng không lộ bộ mặt cao hứng, mắt hơi nheo lại nhìn cô, biết cô còn có phần sau nữa.
« Máu em rất nhiều, mất đi mấy trăm ml cũng không có sao » Úc Linh giọng giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng nói.
« Không được ! » Anh từ chối đề nghị này, mím chặt môi, đến yêu văn trên mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Mấy ngày nay, Úc Linh đã thưởng thức qua tính tình của anh, thấy anh từ chối cũng không lạ.
Trên thực tế, cô cũng đã thử nghiệm rất nhiều lần muốn cho máu cho anh huống, tiếc là chưa lần nào thành công, anh nhìn cô chăm chú vô cùng, vốn không cho cô có cơ hội, đến cả một giọt máu cũng không.
Úc Linh nhìn anh một lúc, đến gần hôn lên mặt anh, dùng giọng vô cùng ôn hòa bảo, ‘Vì thế, mai anh đưa em đi thăm bà ở thị trấn, rồi đưa em ra sân bay »
Vẻ mặt yêu nam bị đè nén méo mó.