Cả tháng 12 Úc Linh gần như bận rộn vô cùng. Vì nguyên nhân muốn tuyên truyền bộ phim “Cuồng hiệp”, riêng cô phải xin nghỉ với đoàn làm phim (Hán cung phong vân), đi theo mọi người tuyên truyền. Cùng lúc vai diễn của cô cũng không còn nhiều, sau này có thể diễn bổ sung bất cứ lúc nào, vì thế đạo diễn Trương rất vui vẻ cho cô đi tham gia tuyên truyền bộ phim (Cuồng hiệp).
Từ lúc bộ phim (Cuồng hiệp) bắt đầu tuyên truyền một tháng trước, mãi cho đến tận tháng 12, sắp đến thời điểm triển khai chiếu phim càng phải tuyên truyền mạnh, Úc Linh giống như con thoi vậy, chạy khắp nơi cùng đoàn làm phim.
Đợi đến lúc cuối cùng bộ phim “cuồng hiệp” được chiếu thuận lợi, khắp nơi phố lớn ngõ nhỏ đã ngập tràn ca khúc Noel quen thuộc mất rồi.
Lễ Giáng sinh đã đến.
Úc Linh vừa xuống máy bay trở về nội thành thì phát hiện trên đường đi náo nhiệt vui vẻ, nên cùng trợ lý xuống xe đi bộ, để thả lỏng thần kinh chút.
Lúc đi đến đầu đường, nhìn thấy ngã tư hai bên cửa hành có cây thông Noel, còn có những người đội mũ Noel đi phát truyền đơn, bất giác hít hà một hơi.
Tuy thời tiết rất lạnh, nhưng vẫn không giảm hơi thở của ngày hội mang lại.
“Chị Úc, hôm nay là Giáng Sinh rồi!” Trần Minh Minh đi theo Úc Linh trên đường, vẻ mặt đầy cao hứng.
Tuy trong khoảng thời gian này họ mệt sắp chết, là nghệ sỹ chẳng có ngày hội thì thôi, nhưng lúc nhìn thấy không khí ngày hội trên đường đi, mặc dù mình không thể tham dự, song vẫn cảm thấy cao hứng tận đáy lòng.
Úc Linh ừ một tiếng, thấy một nhà hàng bánh bán ven đường, trong không khí ngập tràn mùi thơm ngọt ngào, lại nhìn vẻ mặt đầy hâm mộ của trợ lý, dẫn cô nàng tới mua luôn cho cô nàng một chiếc bánh ngọt ngon đắt tiền, khiến hai mắt trợ lý cảm động rưng rưng lệ, có vẻ như sẵn sàng hy sinh vì cô vậy.
Em gái Trần Minh Minh này thật sự là một người rất dễ thỏa mãn, chỉ mấy miếng bánh ngọt đã khiến cô nàng cảm động thế rồi.
Tiếp đó, Úc Linh bảo tiệm bánh ngọt gói mấy cái bánh cho em gái trợ lý rồi cùng Trần Minh MInh trở lại công ty.
Từ lúc Úc Linh vào đoàn làm phim (Hán cung phong vân), cô cũng ít khi trở lại công ty, thậm chí cả tháng mười một cũng đều không về lần nào.
Trở lại công ty cô đi thẳng đến văn phòng An NHư, thấy An Như vẫn bận rộn như cũ, dù sao bà cjungx không phải là nghệ sỹ gì cả, nhưng bà là một trong những cổ đông của công ty Cảnh an, thỉnh thoảng cũng bận rộn vì công ty, còn nhiều việc hơn người đại diện khác nhiều.
Thấy Úc Linh về, An Như cao hứng ôm cô một cái, sau đó xoa nhẹ má cô cười bảo, ‘Xem cháu này, về cũng không nói tiếng nào! Gần đây thế nào rồi? Có vất vả không? Mau tới đây ngồi…”
An Như là một người miệng khẩu xà tâm phật, là một người thoải mái với bên ngoài, nhưng cũng là một người thích nói nhiều với bên trong, lâu vậy không thấy đứa nhỏ nhà mình, cũng nhớ lắm. Tuy bà thỉnh thoảng rỗi có đi đến đoàn làm phim nhìn một cái, nhưng thấy Úc Linh chuyên tâm diễn, rất vui, dĩ nhiên không dám tới làm phiền.
Vì thế, bà và cô mất một thời gian nói chuyện khá lâu. Úc Linh đem bánh ngọt cô mua lúc trước cho bà, cười bảo, ‘Con vẫn khỏe. Dì An, hôm nay là lễ Giáng Sinh, Noel vui vẻ nhé! Đây là quà Noel con mua cho dì”
An Như giận cô chút, “Đứa không có lương tâm, chỉ mấy miếng bánh ngọt mà muốn mua chuộc chúng ta sao?”
Tuy nói thì nói vậy nhưng vẫn lấy hồng trà trân quý mang ra, định dùng thứ này với bánh ngọt cho buổi trà chiều, tiện mang một miếng về cho người chồng khi tan tầm về nhà, dù gì cũng là lòng tốt của đứa nhỏ, cho dù chỉ là một miếng bánh ngọt thôi, họ cũng rất vui.
“Con vừa xuống máy bay, mới phát hiện ra hôm nay là lễ Giáng sinh, gần đây không có thời gian chuẩn bị quà, đành mua ít gì đó mang về cho đủ, sau này tạ lễ mọi người sau ạ” Úc Linh nói vô cùng thành thực. An Như cười vỗ cô một cái.
Uống xong chén trà, hàn huyên chút công việc xong, An Như nói luôn, “Hôm nay là lễ Giáng sinh, hiếm khi con về, hay đến nhà dì chơi đi? Dượng con hôm nay được nghỉ ở nhà, biết con về, nhất định sẽ vui lắm đó”
Úc Linh rũ mắt xuống bảo, “Dì An, hôm nay con sẽ không đi làm phiền các người đâu ạ”
“Vì sao?” An Như kinh ngạc hỏi, ngày lễ năm rồi, Úc Linh lúc nào cũng chạy đến nhà họ, tuy cô không phải là con của họ, nhưng ở nhà họ, nên cô nghiễm nhiên chính là một phần trong nhà họ. Úc Linh cười cười.
An Như đột nhiên nghĩ ra cái gì, buồn cười tức giận nói, “Chắc không phải là muốn đi hưởng lễ Giáng Sinh với Hề Từ đó chứ?”
Bình thường con gái trẻ tuổi có đối tượng khác hẳn lúc còn độc thân, loại ngày lễ này, thích có đôi có cặp, rất ít khi ở nhà cùng gia đình, hơn nữa lễ Giáng sinh này là không phải là ngày hội truyền thống của Trung Quốc, có rất nhiều thế hệ đi trước không để ý lắm.
An Như đã trải qua tuổi trẻ, giờ còn có một người yêu hơn hai mươi năm chung sống trong hoạn nạn, dĩ nhiên rất hiểu thanh niên nghĩ gì.
Úc Linh chỉ cười, không phủ nhận. An Như lại hỏi hiện giờ sức khỏe Hề Từ thế nào, Úc Linh đáp, ‘Cũng vẫn vậy ạ, đang tiếp tục dưỡng”
An Như nghe vậy hơi lo lắng, tiếc là lo lắng quá cũng như không có cách nào cải thiện được, dù gì bà cũng không biết đến thế giới thiên sư, thậm chí còn không biết Hề Từ bị thương thế nào, trị liệu ra sao nữa. Dù sao thì đối với cái thế giới thần quáo ấy, An Như đến giờ vẫn mơ hồ, hơn nữa cả Úc Linh và Nhiếp Ung Hòa đều hy vọng bà có cuộc sống như người thường, không dám nói gì đó trước mặt bà, để cho bà thấy mơ hồ.
Tháng trước có nghe nói Hề Từ trở về thành phố B, tiếc là anh quay lại vội vàng, cũng chưa gặp lần nào đã rời đi, khiến An Như thấy rất tiếc.
Úc Linh trấn an xong An Như, thấy có người tới gặp bà, cũng để cho bà đi làm việc của mình. Cô và Trần Minh Minh cùng ngồi trong phòng làm việc nghỉ ngơi chút, thấy không còn chuyện gì, bảo một câu với An Như rồi chuẩn bị rời công ty.
Úc Linh nói với trợ lý nhỏ, ‘Hôm nay không có chuyện gì, em có thể về sớm chút, hưởng thụ lễ Giáng sinh cho tốt!” Lại nói một câu chúc Noel vui vẻ với trợ lý nhỏ.
Hôm nay là lễ Giáng sinh, Úc Linh cho phép trợ lý nhỏ đi theo cô được nghỉ, để cho cô nàng được hưởng một cái lễ Noel vui vẻ.
TRần Minh Minh sụ mặt ai oán bảo, ‘Chị Úc không phải không biết hiện giờ em đang độc thân mà, một mình hưởng lễ Giáng Sinh thì có ý nghĩa gì chứ?”
“Vậy thì tìm lấy một người cùng trải qua lễ Giáng sinh đi, đừng bỏ lỡ ngày lễ thế” Úc Linh thuận miệng nói.
Trần Minh MInh càng thêm ai oán hơn, “Chị Úc, tùy tiện tìm một người cũng chẳng tốt gì, chẳng nhẽ hiện giờ em thoạt nhìn cũng
chỉ xứng với một người tùy tiện hay sao?” Là một phụ nữ độc thân cô nàng cũng không sai, nhưng trong giới giải trí này, tiếp xúc với nhiều loại người, rất khó tìm được người hợp ý.
Giới giải trí là một nơi khảo nhiệm nhân tính con người tốt nhất, cứ luẩn quẩn trong đó mãi rất dễ khiến người ta thay đổi.
Mặc dù Trần Minh Minh ở trong giới giải trí như cá gặp nước, song lại cảm thấy mình khó tìm được bạn trai, đoán chừng sau này chỉ có một mình mình mà thôi.
“Không sao, sau này tìm cho em một người tốt” Úc Linh cam đoan với trợ lý nhỏ, ‘Giới giải trí không được, chúng ta liền tìm ở bên ngoài, thế giới có muôn hồng nghìn tía, lúc nào mà chẳng có người đàn ông phù hợp với em”
TRần Minh MInh cười không nổi, đại tiểu thư thỉnh thoảng nói câu dí dỏm, có vẻ săn sóc quá mức, thật khiến cho người ta không thích không được.
Em gái Trần Minh Minh cảm thấy bản thân mình biến thành một fan cuồng của đại tiểu thư không phải là không có lý, chỉ có tiếp xúc gần gũi với người này, mới hiểu được dưới cái vẻ lãnh đạm của cô, là đặc điểm vốn có ấy, đó là ít ai có thể do được với cô, khiến cho người ta khó mà cự tuyệt nổi.
Hai người nghỉ một lát, thấy An Như không về liền rời ngay công ty.
Trần Minh Minh độc thân một mình, không thích đi đâu, thấy Úc Linh không lái xe về nhà vì thế đi theo cô trên đường, vừa đi vừa thưởng thức không khí Noel trên đường, vừa bảo, ‘Đúng rồi, chị Úc, hôm nay Hề tiên sinh thực sự về cùng với chị trải qua ngày lễ sao ạ? Anh ấy về bao lâu rồi?”
Là một trợ lý, Trần Minh Minh biết mọi chuyện của Úc Linh, thậm chí mỗi ngày cô gọi bao nhiêu lần cũng biết, vì thế cô nàng cũng không nghe thấy Úc Linh nói chuyện gì với Hề Từ về ngày lễ Giáng Sinh, tưởng không thích.
Úc Linh trầm mặc một lúc mới nói, “Anh ấy không về”
Trần Minh Minh lắp bắp kinh hãi, sau đó hơi nghi hoặc. Biết Giang Úc Linh lâu vậy, cô nàng cảm thấy tuy Giang Úc Linh xuất thân từ nhà giàu, thân phận khác hẳn, trên người có nhiều phẩm chất cao quý, nhưng nguyện trầm mặc chưa từng bao giờ bộc lộ phẩm chất giàu có của mình ra với người khác. Như vừa rồi ở văn phòng An Như vậy, cô lại bảo là muốn về cùng Hề Từ trải qua lễ Giáng Sinh.
Vậy vì sao Đại tiểu thư lại nói dối An Như?
Tuy TRần Minh Minh hơi nghi ngờ, song thấy thần sắc cô vẫn thản nhiên, cũng không hỏi nhiều.
Hai người đi dạo trên đường một lúc, liền nhìn thấy một đường phố ngập tràn Giáng Sinh, trên phố đông đúc người, bên đường có rất nhiều sạp ăn.
Thấy bên đường có người bán kèm, Trần Minh MInh mua hai que kem, chia cho đại tiểu thư mỗi người một que, rồi vừa cắn vừa nuốt.
Từ khi bộ phim (Cuồng hiệp) kết thúc, hiện giờ Úc Linh cũng coi như một nghệ sỹ có danh tiếng chút, trên mạng luồng fan cuồng cũng tăng không ít. Song hiện giờ cô mặc quần áo mùa đông, đội mũ, bọc khăn quàng cổ, lại đeo kính nên đi như vậy trên đường, cùng những người trẻ tuổi tham gia đón Giáng sinh nhưng không một ai nhận ra cô.
Mùa đông ăn kem có một cảm giác cực kỳ thích thú, giống như mùa hè ngồi ăn lẩu trong phòng điều hòa vậy, hai người cắn lấy cắn để, bi kịch lại tới.
Trần MInh Minh là một người rất sôi động, hơn nữa lại có năng lực quan sát cực xuất sắc, chỉ cần người nào cô nàng nhìn một lần thì cô nàng dễ dàng nhớ ngay. Hơn nữa trong đám đông, thích quan sát chung quanh, bất kể là biết hay không, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái thì trong nháy mắt nhớ kỹ khuôn mặt của những người đó ngay.
Vì thế lúc cô nàng nhìn thấy một Hề Từ hư hư thật thật, TRần Minh Minh vô cùng cao hứng nắm tay Úc Linh, “Chị Úc, mau nhìn kìa, người đó có phải là Hề tiên sinh không nhỉ?”
Úc Linh theo bản năng quay đầu lại nhìn, ánh mắt xuyên mạnh qua dòng người, thỉ thấy một nam nhân đang đứng cạnh một cây thông Noel cao ba thước.
Trên người anh quàng một chiếc khăn chắn gió màu xám đang bị gió thổi mạng, khăn quàng cổ che kín miệng mũi, trên đầu cũng đội một chiếc mũ màu xám y chang, che lấp hơn nửa khuôn mặt, ngũ quan nhìn không rõ lắm, mà lúc anh đứng lặng yên ở đó, có một khí chất vô cùng đặc biệt, rất dễ trở thành tiêu điểm trong đám đông, khiến người ta không thể xem nhẹ sự tồn tại của anh.
Đó là một loại cảm giác khó mà hình dung nổi, giống như dù anh đứng trong đêm tối, vẫn trở nên chói mắt trong tối vậy.
Lúc này người trong đám đông nhìn chung quanh, dường như đang tìm một cái gì, hoặc một ai đó đi qua, không kìm được đều lén liếc trộm anh. Đột nhiên ánh mắt anh nhìn xuyên qua đám đông về phía này.
“Anh ấy nhìn sang đó!” Trần Minh Minh vô cùng vui sướng nói, hiện giờ đã khẳng định thân phận thực của người này rồi.
Úc Linh không để ý Trần Minh Minh nói gì, đi xuyên qua đám đông chạy tới trước mặt người đó, trên mặt mang đầy vẻ nghi ngờ, hỏi, “Sao anh lại ở trong này?”
Chẳng lẽ đây là lễ vật Noel năm nay đó sai? Lễ vật như thế lại khiến cô cực kỳ vui sướng!
Anh đưa tay kéo kính ra, lộ ra đôi mắt đen sáng, cất giọng nói mềm mại, “Đây là Giáng sinh thứ nhất chúng ta cùng ở với nhau, anh dĩ nhiên muốn cùng trải qua với em rồi! Anh nhớ em! Chúc Noel vui vẻ!”
Anh hơi khom người, gỡ chiếc mũ của cô ra, dưới cái trán trơn bóng của cô, áp lên hôn một nụ hôn thành kính.
Một loại hôn ấm áp, vô cùng ấm áp chỉ có của riêng Hề Từ.
Úc Linh phát hiện ra bản thân hóa ra mình chẳng khác một cô bé cả, dễ dàng bị lời ngon tiếng ngọt của nam “nhân” mê hoặc, trong lòng chỉ ngập tràn vui mừng với con yêu trước mắt này, cho dù hiện giờ có là ngày tận thế cũng không để ý.
Cô định ôm anh, sau đó phát hiện ra trên tay còn cầm nửa cây kèm cắn dở, bất giác chỉ muốn vứt nó đi, ai ngờ yêu nam vốn đang nhu tình đột nhiên tức giận nói, ‘Trời lạnh thế này, thế mà em còn ăn kem nữa hả? Em không biết con gái ăn nhiều kem lạnh không tốt cho thân thể hay sao?”
Úc Linh, “…….”
Rốt cuộc TRần Minh Minh cũng tới định chào hỏi, “….”