Gió lạnh thổi phất qua tấm màn xanh nhạt bay phất phơ, mùi hương hoa như có như không tan đi theo gió, dần tiêu tán trong không khí, chỉ còn một khoảng hương lạnh lẽo.
Lúc trời sáng hẳn, Úc Linh mới mơ màng tỉnh lại, lúc khôi phục lại thần trí, chỉ cảm thấy trên người mệt mỏi khó nói, khiến cô bất giác chỉ muốn ăn vạ trên giường, mãi cho tới hết mệt mỏi mới thôi. Mệt mỏi thế, từ trước tới nay cô chưa bao giờ thấy, theo thói quen cứ cọ tới cọ lui trên giường, đến mắt cũng chưa thèm mở, rụt đầu lại, định tiếp tục ngủ tiếp, mãi cho tới khi đồng hồ báo thức reo lên cô mới tỉnh lại.
Phía sau giường hơi lún xuống, cứ như có người ngồi trên giường vậy, sau đó có một bàn tay to ấm đặt nhẹ lên đầu cô, dùng một lực cực kỳ dịu dàng quá mức đầy quyến luyến xoa xoa, kéo nhẹ chăn ra khỏi đầu cô, như đang thăm hỏi tình hình của cô vậy.
Cô thích cuộn người trong chăn ngủ, chỉ thò nửa đầu ra bên ngoài, dù trời có nóng tới mức nào thì vẫn y thế, cùng lắm thì mở điều hòa ra. Kiểu này không tính là tư thế ngủ bình thường, lúc nào cũng bị bà ngoại mắng không biết ai chiều mà sinh tật xấu thế, nhưng mãi không đổi được.
Chậm rãi mở to mắt ra, đầu tiên là nhìn thấy đèn treo cổ trên đầu giường, có hoa văn xa lạ, bất giác không rõ mình đang ở đâu nữa.
Cô mê man chớp chớp mắt, đột nhiên xoay đầu, đúng lúc chạm vào ánh nhìn đăm đắm của người thanh niên đang chìm trong ánh nắng ban mai.
Người thanh niên tuấn tú mặt ngọc mắt đen mờ mịt nhìn cô cười, đôi mắt đẹp cong cong hình cánh cung, đẹp tới mức khiến người ta nhìn không rời mắt nổi. Cả nửa người anh dựa trên giường, một tay chống đỡ đầu, cúi nhìn cô mỉm cười nói, ‘Chào buổi sáng, Úc Linh, nên dậy rồi”
Úc Linh chậm nửa nhịp, mới cất giọng khàn khàn ừ một câu. Anh thò người qua, cúi đầu hôn lên mặt cô một cái, sau đó cô chưa kịp phản ứng, cả người đỏ mặt lui đi, nói, “Anh đã chuẩn bị bữa sáng xong rồi, em đi rửa mặt đi, lát xuống lầu ăn sáng, sau khi ăn sáng xong chúng mình đi bệnh viện thăm bà nhé”
Úc Linh lại ừ một câu, mở to đôi mắt ngơ ngác nhìn thẳng anh, cả người chôn chặt trong chăn, tóc rối cả, thoạt nhìn có vẻ rất ngốc nghếch, khác hẳn thói quen thấy cô có bộ dạng cao ngạo lãnh đạm, mơ hồ có thể thấy khi cô còn nhỏ, bộ dạng bụ bẫm vẫn ngốc nghếch như thế, giống như cả thế giới này đều là kiểu cô không thể lý giải nổi, sẽ hỏi liên tục không ngừng, gần như khiến người ta thấy mệt đáp lại.
Như nghĩ tới chuyện gì tốt đẹp vậy, người thanh niên mỉm cười, tay vuốt vuốt tóc cô, không kìm được lại thừa lúc cô chưa kịp tỉnh táo hôn nhanh một cái, rồi mới nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Úc Linh nhìn chằm chằm ra hướng cửa, trong đầu hỗn loạn nụ cười của người thanh niên tuấn tú xinh đẹp thế nào, một nửa người là do mệt quá không muốn dậy….
Đột nhiên cô bỗng ngồi bật dậy, do động tác quá mạnh khiến chỗ nào đó đau, cảm giác đau đớn ào tới, hít hà một hơi, cố nén cơn đau kéo chăn ra, cúi đầu nhìn lên ngực mình thấy những dấu vết mờ ám, sau đó thì ngây ra.
Chuyện tối hôm qua…
Cô cau mày, cố sức nghĩ lại, phát hiện ra ký ức mình hơi hỗn loạn, nhớ rõ hình như lúc cô cảm thấy ánh sáng quá mức mê muội, còn người thanh niên kia quá xinh đẹp, đành đổ thừa lúc ấy không khí quá tốt, vì thế mới không kìm nổi lòng mình mà ôm anh, chuyện tiếp theo thì như nước chảy thành sông.
Anh chính xác làm theo đúng lời nói, không ép cô, nhưng lại dụ hoặc cô. Còn cô thì cũng không biết cố cưỡng lại dụ hoặc.
Nghĩ đến đây, cô lại chui cả người vào chăn, rốt cuộc hiểu rõ vì sao cả người lại mệt mỏi đến thế. Tuy tối qua họ chỉ làm hai lần, nhưng quá trình thì thật sự một lời khó nói hết, cảm giác như có hai tay trong mơ đang sờ loạn, quả thật khổ không thể tả, thậm chí lần đầu tiên đau không kìm được còn vừa cào vừa cắn anh, hoàn toàn mất hết bình tĩnh…
Sau đó thì sao nhỉ? Quá trình lần đầu tiên thật sự không thể tốt đẹp hơn được, vì thế anh cũng rất biết điều, còn nghĩ muốn lần thứ hai nữa, cô quyết đoán cự tuyệt, kết quả lại như bị đôi mắt xinh đẹp dụ hoặc, lại lăn lộn với nhau, nhưng thực ra không đau như lần đầu, chỉ là thời gian so với lần đầu thật quá dài, nghĩ lại mà kinh.
Kết quả thì biến thành như thế.
Sau khi ngây ngốc một lát, cô nhìn mình trong gương chằm chằm, ánh mắt dần đi xuống, không ngoài dự đoán nhìn thấy dấu vết trên người, bất giác cau mày. Rõ ràng người thanh niên đó thoạt nhìn rất dịu dàng mà, nhưng bị kích động lên thì có vẻ như…
Sau khi làm xong vệ sinh cá nhân, Úc Linh mới chậm rãi xoa xoa tay, đánh răng chậm rì, xoa được một lúc lại đột nhiên nhớ tới tối qua hình như cổ tay trái của cô bị anh cắn một miếng, lúc ấy cảm thấy cực kỳ đau, có vẻ chảy máu vậy. Nghĩ đến đây, cô ngậm bàn chải đánh răng, nhanh nhẹn giơ tay lên trước mặt nhìn kỹ cẩn thận, lại phát hiện ra trên đó trơn bóng, đâu có gì đâu, chứ đừng có nói là có một vết cắn nhé.
Cô buồn bực nhìn nhìn, chẳng lẽ cô nhớ lầm sao. Đợi lúc cô không để ý mặc quần áo, mới cảm thấy cổ tay trái hơi đau nhức, theo bản năng cô dùng ngón tay xoa xoa, mãi cho tới khi không còn cảm giác đau nhức nữa, lại tiếp tục mặc quần áo, bị quần áo che, vì thế cô không để ý thấy chỗ cổ tay có một tia sáng nhàn nhạt chợt lóe lên rồi biến mất.
Loay hoay chừng nửa giờ cô mới chậm rãi từ trên lầu xuống, cố sức để mình thoạt nhìn có vẻ bình tĩnh tự nhiên, chỉ là mỗi lần đi lại ma sát khiến giữa hai chân thấy hơi khó chịu, nhưng vẫn cố nhẫn nại.
Trong bếp truyền tới tiếng lách tách, tiếp đó liền thấy xuất hiện một thanh niên mặc bộ quần áo trắng nhàn nhã, bưng một âu sữa đậu nành đi ra.
Trên chiếc bàn dài ở trong bếp ăn đã có bữa sáng đặt lên, có một cái nồi sứ Thanh Hoa có hai tay cầm, cạnh đó còn có chiếc rổ đan tinh xảo đựng trứng gà và bánh rán, ít bánh quẩy, một đĩa củ cải giòn vàng nhạt, ít rau xanh, và hai ly sữa đậu nành.
Nồi sứ Thanh Hoa đang mở, hơi nóng bốc lên cao, bên trong thơm ngào ngạt mùi cháo trứng thịt nạc, bên trên có ít hành xanh, nhìn cực kỳ đẹp mắt.
Với hai người dùng bữa sáng mà nói, thế này là vô cùng phong phú.
“Mỹ nữ, buổi sáng tốt lành” Con Anh vũ Kim Cương tím lam đậu trên giá đập đập cánh, chào hỏi với cô, đôi mắt điểu đảo tròn nhìn rà quét trên người cô. Úc Linh cũng chào nó một câu.
“Mỹ nữ, tối qua cô… A a a, điểu chưa nói gì nhé”
Úc Linh còn chưa thấy rõ, thì con Anh Vũ Kim Cương kia đã kêu lên rồi bay ra khỏi cửa sổ.
“Em đừng để ý tới nó” Hề Từ hơi sốt ruột nói. Úc Linh nhìn mặt anh đỏ, cảm thấy hiện giờ anh đang xấu hổ. Tối qua thì hào phóng lớn mật như thế, thậm chí còn quyến rũ cả cô, vốn chẳng cho cô có thời gian phản ứng, giờ lại xấu hổ có phải đã quá muộn rồi không?
Nghĩ đến đây cô ngập ngừng, trong lòng bất giác thấy lạ, vì sao cô cảm thấy anh nguy hiểm chứ? Cứ như cảm giác mình đang quên mất chuyện gì đó vậy…
Đại khái là chuyện tối qua làm thì đã làm rồi, hai người tuy vẫn còn thấy xa lạ với nhau, nhưng cũng từng có tiếp xúc chân tay thân mật, lúc này nhìn nhau có một cảm giác gần gũi thân mật nhàn nhạt, không thấy khách sáo là lạ như tối qua nữa.
Hề Từ múc cho cô một chén cháo thịt trứng muối, nói, “Anh nghe bà nói, em thích trứng gà hành bánh rán với cháo thịt nạc trứng muối, anh vừa làm xong, em nếm thử xem”
Úc Linh tỉnh táo lại, đè nén nghi hoặc trong lòng, không tỏ ý kiến gì với sở thích của mình được bà ngoại tiết lộ
cho anh, nói vậy bà ngoại không những tiết lộ cho anh chút sở thích của cô, thậm chí còn cả tật xấu của cô cũng nói không ít. Chỉ là lúc đó bà ngoại coi anh như con cháu mà đối đãi, mặt ngoài thì quả trách cô chứ thực ra trong lòng len lén khoe cháu gái ra, cũng không ngờ có một ngày người con cháu này sẽ trở thành cháu rể của bà, hiện giờ không biết chừng còn đang hối hận đó.
Nghĩ đến phản ứng của bà ngoại, trong lòng cô có phần vui sướng, uống từng ngụm cháo thịt nạc trứng muối, mùi hương ngoài dự đoán rất ngon, ngon tới mức khiến người ta không kìm được còn muốn húp sạch một hơi thứ này.
Cô phát hiện ra anh có tay nghề nấu ăn rất giỏi, đột nhiên cảm thấy cọc xúc động mà quyết định hôn sự này cũng không tồi.
Do bữa sáng ăn uống khá hợp khẩu vị, cô ăn nhiều hơn so với ngày thường, sau khi ăn xong, bụng hơi căng, lặng lẽ xoa xoa cái bụng nhỏ, may cô không phải loại người to bụng, vì thế dù có ăn no căng thì không ai phát hiện ra cô lâm vào tình trạng quẫn bách.
“Em ngồi một lúc đi, anh dọn dẹp xong chỗ này sẽ cùng em tới bệnh viện” Hề Từ nhìn cô, rất tự nhiên thu dọn bát đũa.
Úc Linh ừ một câu, chậm rãi ngồi xuống sô pha, sau đó thăm dò nhìn vào bếp, thấy người thanh niên tuấn tú đang chăm chỉ dọn dẹp việc nhà, động tác thuần thục, nói vậy ngày thường chắc vẫn làm chuyện này rồi, không thấy có cảm giác bất thường ở chỗ nào, ngay lập tức thấy mình may mắn quá thể.
Anh lại gây ấn tượng mới với cô, hơn nữa còn là loại ấn tượng tốt nữa.
Ngồi hơi khó chịu, cô lại đứng lên, đi ra sân trước, đứng ở hành lang nhìn ngó đám hoa cỏ trong sân.
Hôm qua vì lần đầu mới tới, là nhà của người khác, phải lễ phép nên không xem nhiều, hôm nay nhìn kỹ lại mới phát hiện ra nơi này có nhiều loại hoa cỏ mà bên ngoài mong cũng không có, thậm chí có loại cô cũng không biết nói gì, còn có cả mấy loại hoa lan biến dị, gần giống như bồn Tố Quan Hà mà ông nội ở nhà cũ coi như bảo bối, song nó lại có nhiều màu hơn, rõ ràng không phải loại Tố Quan Hà, xem ra nó còn đẹp đẽ quý giá hơn chút.
Trong lòng Úc Linh hơi kinh ngạc, không ngờ ở một cái sân nhỏ thế này, thế mà lại có rất nhiều kỳ hoa dị thảo, nhiều loại hoa cỏ nở rộ đan xen, có thể tưởng tượng ra chủ nhân trong viện này là một người sinh hoạt rất thuần khiết, mới có thể chăm sóc tới đám hoa cỏ này tốt đến thế.
Đột nhiên nghe thấy tiếng động cách đó không xa truyền tới, Úc Linh thăm dò nhìn qua, thì thấy con Anh Vũ Kim Cương đang ngậm một bình nước tưới một gốc cây hoa quỳnh, sau khi tưới nước xong, nó có vẻ mệt, bay tới hành lang đậu trên giá nghỉ ngơi một lúc.
Khi thấy Úc Linh, nó vô cùng vui sướng cất tiếng chào hỏi, “Mỹ nữ, tối qua nghỉ ngơi tốt chứ?”
“…. Khá tốt”
“Ôi, nhìn khí sắc của cô có vẻ không tốt lắm, Hề Triển Vương quả thật chẳng biết chăm sóc tý nào” Con Anh Vũ Kim Cương cất tiếng phê bình.
Cái con Anh Vũ không phải thật sự thành tinh rồi đó chứ? Úc Linh quay đầu, không thèm để ý tới lời con Anh Vũ nữa, ra vẻ rất bình tĩnh.
“Mỹ nữ, cô thích loại hoa gì?” Con Anh Vũ Kim Cương vẫn rất hăng hái hỏi.
Úc Linh nghĩ ngợi, đáp lại, “Tôi thích loài hoa tím bên ngoài kia”
“Lan Tử La và cúc Ba Tư đều không tồi, còn có hoa hồng, cẩm chướng, lưu ly, tử vi, …” Con Anh Vũ Kim Cương làm một tràng nói về các loại hoa có màu tím, sau đó kiêu ngạo ưỡn ngực, “Đương nhiên lông chim của điểu cũng có liên quan tới màu tím nè, là màu tím lam cực kỳ xinh đẹp nữa đó, mỹ nữ có thể nhìn qua…”
Úc Linh lại lần nữa có cảm giác con Anh Vũ này thật sự đã thành tinh rồi.
Cuối cùng con Anh Vũ Kim Cương cũng không thể mượn chuyện hoa cỏ để mỹ nữ vui vẻ nữa, bởi vì chủ nhân của nó xuất hiện đúng lúc, sau đó lãnh khốc vô tình đuổi nó đi, hơn nữa còn âm thầm cảnh cáo nó, không cho phép chăm nom tới vợ của anh, điều này không phải chuyện một con điểu thành tinh có thể làm.
Ngay khi Úc Linh về phòng thay quần áo, con Anh Vũ Kim Cương kêu lên a a, “Hề Triển Vương, ngài thật quá đáng, nếu không phải cô ấy là vợ của ngài thì điểu mới không thèm đi lấy lòng cô ấy đâu. Hề Triển Vương, nói cho ngài biết một chuyện không được tốt lắm nè, nếu không phải yêu lực của ngài quá mạnh, con người không chịu nổi, để cô ấy quên đi chuyện tối qua đi, bị ký ức giả dối tự động bổ sung mới không phát hiện ra cái gì, đợi sau khi cô ấy mà biết bộ mặt thật của ngài, cô ấy chắc chắn sẽ hối hận, đá ngài xuống giường, sau đó các người chắc chắn phải ly hôn rồi”
Hề Từ vốn định ném con điểu ồn ào này ra ngoài, nghe thấy nó nói thế, cười tủm tỉm hỏi, “Vì sao? Gương mặt thật của ta không nhận ra là người sao?”
“Không phải, với kinh nghiệm nhiều năm điểu ở trong địa bàn con người sinh sống mà xem, giống cái con người là một sinh vật cực kỳ phức tạp, các cô ấy hình như không thích giống đực trông xinh đẹp hơn giống cái đó, thấy mất an toàn, sau khi ngài phóng thích yêu lực ra, bộ dạng có thể nói là đẹp hết cỡ, giống cái nào cũng không thích, cô ấy chắc chắn cũng sẽ không thích ngài đâu”
Sắc mặt Hề Từ hơi cứng đờ, sau đó nghĩ tới điều gì, lập tức lại tin tưởng hơn nhiều. Tối qua đều dùng là sắc đẹp quyến rũ cô ấy, chứng minh cô ấy nhất định không ngại mình trông đẹp hơn cô ấy mới đúng chứ.
Nếu cô ấy thật để ý thì cùng lắm sau này không cần dùng gương mặt thật đối mặt cô ấy nữa, dù gì thì nghi thức kết hợp ban đầu cũng đã hoàn thành rồi.
Nghĩ đến đây, Hề Từ hơi cười rộ lên, nụ cười mang theo hương vị thỏa mãn, có vẻ yếu ớt hơn so với khuôn mặt tuấn tú tinh khiết kia.
Con Anh Vũ Kim Cương vừa thấy bộ dạng của anh, ngay lập tức như bị chấn động, kinh hoàng bay đi không dám lải nhải nữa.
Lúc nó đối mặt với Hề Từ ở trạng thái con người còn dễ nói chuyện ồn ào hơn, nhưng khi đối mặt với bộ dáng yêu lực đã được phóng thích của Hề Triển Vương thì ồn ào trước mặt anh sẽ thảm lắm.
Vì thế Hề Từ chẳng có tý gánh nặng nào mà từ giữ bỏ con Anh Vũ Kim Cương lại, nhớ tới anh tự làm bữa sáng cho bà ngoại nên cùng Úc Linh ra cửa.
Úc Linh mang theo bữa sáng cho bà ngoại đứng một bên, nhìn anh dắt xe máy từ trong nhà xe ra thì hỏi, “Hôm nay anh không đi làm sao?”
Anh quay đầu lại cười cười với cô, “Không cần, anh đã xin nghỉ mấy ngày rồi, coi như là thời gian nghỉ kết hôn đi”
Úc Linh ừ một tiếng, cũng không hỏi lại. Tuy hai người đã là vợ chồng thực ra vẫn như người xa lạ, hiểu biết lẫn nhau cũng không có, thậm chí còn không thích can thiệp vào chuyện của đối phương nữa.