Tây Sơn là đỉnh núi sống động có thể nói là ngọn núi cao nhất ở gần thôn Ô Mạc. Với rất nhiều thế hệ dân thôn sinh hoạt ở đây mà nói thì đỉnh núi nào đi được đỉnh nào không cũng đều có quy định nghiêm ngặt, nghe nói nếu có người trẻ tuổi không hiểu chuyện phạm giới may thì chỉ bị thương nhẹ hoặc trúng tà, còn không may thì cả mạng cũng bỏ, lâu ngày, đến cả trẻ con cũng biết núi nào đi được núi nào không đi được nữa.
Vòng qua con đường sau núi một vòng, Úc Linh có vẻ đi không nổi nữa, mặt đầy mồ hôi, hai chân vô cùng khó chịu. Vốn biết tối qua cô vận động lâu quá độ mà. Hề Từ đang kéo cô, thấy thế thì ngồi xổm xuống, bảo, “Lên đi, anh cõng em đi”
Úc Linh ngẩng đầu lên nhìn về hướng núi, chẳng chút do dự nhào thẳng lên lưng anh, hai tay khoác lên bả vai anh, nằm úp sấp lên. Mê Thiên Sư phì cười, cũng không rõ là cười nhạo gì nữa.
Nhưng thật ra Úc Quan Hương thì lại hâm mộ liếc Úc Linh một cái, trong lòng thầm thở dài, quả nhiên càng ngày càng khó tìm người đàn ông vừa có nhan sắc, vừa có sức khỏe lại biết chăm sóc, may là bên cạnh cô còn có một người, mà tiếc lại là chồng của người ta mất rồi, thật không thể nào ngược hơn được nữa.
Con đường tiếp theo, Úc Linh cứ như lão phật gia được người cõng trên lưng vậy, cũng nằm úp sấp lên lưng anh hỏi bên tai anh xem có mệt không, lần nào Hề Từ cũng cười bảo không sao, Úc Linh không tin, đưa tay sờ sờ trán anh, phát hiện ra trên mặt mát lạnh, trơn bóng, nhẵn nhụi như tơ lụa, cả chút mồ hôi cũng không thấy. Úc Linh không tin tà, quay đầu lại nhìn Mễ Thiên Sư và Úc Quan Hương.
Mễ Thiên Sư tốt xấu gì thì cũng là một vị thiên sư đầy dũng cảm đấu với yêu ma quỷ quái, nhưng đã luyện qua chân tay, Úc Quan Hương thì từ nhỏ đã chạy nhảy khắp núi rừng, chỗ nào cũng đi lên núi hái thuốc, cũng là một người rất biết chịu đựng, nhưng cứ đi mãi như thế, cả hai dù không bảo là thở hồng hộc thì dưới thời tiết nóng bức thế này đầu cũng đầy mồ hôi.
“Sức anh khá khỏe” Hề Từ đáp lại đầy hàm súc.
“Khỏe tới mức nào?” Úc Linh biết anh có sức rất khỏe, nhưng cũng chưa từng biết rõ.
“Có thể khiêng được một con trâu đó”
Úc Linh, “…”
Là đang coi cô như một con trâu đó sao?
Rốt cuộc cũng tới đỉnh núi, đứng dưới tàng cây tươi tốt duỗi cả chân tay ra hứng trận gió mát thổi tới khiến cả người nhẹ nhàng khoan khoái.
Tầm nhìn nơi đây vô cùng tốt, chẳng những nhìn thấy toàn bộ thôn Ô Mạc mà còn có thể nhìn rất rõ hình dạng núi non xa xa, mỗi một thứ hợp lại với nhau thành đỉnh núi nhìn mãi không thấy cuối.
Biển có nước biển mêng mông tráng lệ, núi có cây cối dày đặc thâm trầm, các phong cảnh xen kẽ lẫn nhau khiến chúng trở thành những câu chuyện cổ không bao giờ dứt.
Úc Quan Hương uống một hớp, chỉ vào một đỉnh núi cao hơn ở phía xa xa, bảo, “Chị Úc Linh, mau nhìn kìa, ở đó chính là Quỷ lĩnh đó, lấy ngọn núi này làm giới hạn, ba em nói mình không thể nào đi qua đó được”
Úc Linh nhìn ra xa, quả nhiên thấy một ngọn núi còn cao hơn cả đỉnh Tây Sơn nữa. Mễ Thiên Sư cũng nhìn qua, sau đó lặng lẽ quay đầu nhìn về phía Hề Từ, chớp mắt mấy cái với anh.
Tuy Úc Quan Hương nói mơ hồ không rõ, nhưng anh ta sao không cảm giác cả phong thủy của thôn Ô Mạc này cũng cắt đứt tới đó. Đi qua Quỷ lĩnh chính là địa bàn của yêu, sinh hoạt nơi đó có vô số yêu to nhỏ các loại, con người nếu vô tình xông tới dĩ nhiên sẽ gặp xui xẻo, gặp phải một con yêu tâm tính chưa hoàn hảo, thì nhiều nhất là trêu cợt người ta chút rồi thả về, nhưng nếu gặp phải loại ác thì chưa nói một câu đã đánh người, mất mạng là chuyện thường.
Lại nhìn thôn Ô Mạc, quả nhiên là một cảnh phong thủy đẹp, ứng với câu nói kia: thiện, miêu tươi tốt; trạch cát, nhân thịnh vượng.
Nó vốn là một nơi đại thiện, lại được đại yêu che chở, lúc khí thiên địa tụ tập ở Quỷ lĩnh, tuy chỉ có chút đuôi lướt qua thôi cũng có thể độ một chút linh khí ở đây, khiến con người sinh hoạt ở nơi đây tâm tính thuần lương, thân thể khỏe mạnh, sống trăm tuổi là chuyện bình thường.
“Hề Triển Vương, địa bàn của anh quả nhiên tốt lắm” Mễ Thiên sư lén nói, “Chẳng trách mà những kẻ đó muốn chạy tới thôn Ô Mạc đi bắt mấy con yêu”
Thần sắc Hề Từ thản nhiên, ngồi dưới gốc cây, chẳng rõ có phải liên quan hình chiếu không mà thần sắc thoạt nhìn hơi lạnh lẽo.
Úc Linh quay đầu, vừa lúc nhìn thấy họ đứng chung nói chuyện, bộ dáng Hề Từ hơi khác.
Ngẫm nghĩ chậm rãi đi tới, lúc đến gần, Hề Từ đột nhiên nhìn qua, thấy cô mỉm cười, nụ cười còn trong lành hơn cả nước ngọt, con người phá lệ cũng đẹp lên nhiều, khiến người ta nhìn mãi không muốn rời mắt.
Đây là một người đàn ông vô cùng thích hợp với thiên nhiên. Hề Từ đưa bình nước đã mở cho cô. Bên trong bình là trà khử lạnh do bà ngoại nấu từ sớm, leo núi đầy mồ hôi, uống một hớp rất tốt cho thân thể.
Úc Linh uống mấy ngụm, giải quyết cơn khát xong, lại chạy tới thương lượng cùng Mễ Thiên Sư, “Anh có tính toán gì không?”
Mễ Thiên Sư mang theo mấy miếng ngọc trong túi ra, ngọc sức rất nhỏ, thoạt nhìn tựa như trang sức phụ nữ vậy, chuyển động linh hoạt trong tay Mễ Thiên Sư, chớp mắt mà ngọc sức cứ như có linh hồn vậy.
Mễ Thiên Sư nhìn cô nở nụ cười, “Trước bố trí một trận pháp đã, cũng đỡ đến lúc đó bọn họ dùng thủ đoạn âm tà gì đó triệu hồi tất cả đám yêu ma quỷ quái của ngọn núi này tới”
Úc Linh, “…. Vâng, xin anh cứ tự nhiên cho”
Cô quyết đoán rồi co người đến bên Hề Từ.
Mễ Thiên Sư đi bố trí, Úc Quan Hương thì không rõ anh ta làm gì, thần thần bí bí. Cô nàng nhìn nhìn, lại chạy tới bên rừng, nhanh chóng hái được một ít quả Úc Linh không rõ tới, trong đó có một số quả dại nhỏ chút, nhìn bề ngoài như quả lê thu nhỏ vậy, nhưng lúc ăn thì đầu tiên hơi chát, chát rồi lại thấy ngọt lành, ngọt tới tận dạ dày.
Úc Linh nhón hai quả bỏ vào miệng, sau đó lại cho Hề Từ hai quả. Đối với loại người từ nhỏ tới lớn chưa từng thiếu ăn thứ gì, loại quả dại này thật ra cũng chẳng ăn ngon gì, nhưng ở trong núi này, ngẫu nhiên mà có cũng có hương vị độc đáo khác.
“Ăn gì thế? Tôi cũng muốn ăn” Mễ Thiên Sư làm gần như xong việc, thấy hai người ngồi dưới gốc cây gió thổi mát lạnh ăn gì đó, không cần thích mức nào, lăn thẳng tới làm bóng đèn, cho dù có bị hai kẻ này ngược đãi thì vẫn tiếp tục kiên trì, tiếp tục chịu ngược.
Úc Linh còn mấy quả trong tay, nghe thấy lời anh ta nói, cũng định đưa cho anh ta, Hề Từ đã cầm lấy tay cô chuyển ra trước mặt mình cúi đầu xuống ăn một cái, sau đó ném một quả cho anh ta.
Mễ Thiên Sư trợn to mắt, nhìn anh một lúc, vừa cố nén cơn tức vừa ăn, rồi bảo, “Không ngờ anh lại vậy Hề Triển Vương à! Tôi coi như hiểu rồi”
Ngồi chừng khoảng một tiếng trên đỉnh Tây Sơn rồi sau đó xuống núi.
Lúc xuống núi, tuy Úc Linh vẫn rất cốt khí không cho Hề Từ cõng, nhưng đi được một nửa, cô vẫn chẳng còn sức lại tiếp tục nằm úp sấp lên lưng Hề Từ, vì hai chân bủn rủn, nếu tự chính mình mà đi thì chỉ mấy tiếng sau cô hết đi nổi nữa.
Chắc chắn là do tối qua bị anh gò ép quá mà! Cái loại động tác có yêu cầu cao độ thế này, ngẫm lại thì hình như trúng vào hai chân vậy.
Trên mặt cô rất bình tĩnh, thừa lúc Úc Quan Hương và Mễ Thiên Sư không chú ý, oán hận ghé lên lưng anh cắn một miếng. Người bị cô tức cố tình cắn đó còn không hiểu lại hỏi, “Sao thế?”
“Không có gì” Cô phá lệ đáp lại bình tĩnh, thấy bọn họ Mễ Thiên Sư nhìn qua thì vẻ mặt lạnh lùng nhìn lại. Mễ Thiên Sư liền xì một tiếng.
Tiếp đó Úc Quan Hương còn muốn đi ra sau núi hái nấm, nên đặt ba lô giữa đường, Mễ Thiên Sư nói với Hề Từ, “Tôi muốn đi xem con lợn rừng kia, các người thì sao?”
“Lợn rừng á?” Úc Linh nhớ tới tháng trước ở trong núi con lợn rừng kia nhìn cô chảy nước miếng thì do dự nói, “Chúng ta cũng đi xem chút đi” Cô không tin có hai người ở bên thì con lợn rừng kia còn dám chảy nước miếng với cô không nữa, đến lúc đó thì để Hề Từ trừng trị nó nha!
Hề Từ dĩ nhiên là không ý kiến.
Đợi cuối cùng nhìn thấy trong đám cây cối rậm rạp
thò ra một đầu lợn rừng đen, Úc Linh liếc mắt nhìn một cái đã nhận ra nó chính là con đó, vì không có con lợn rừng nào mà có bộ lông dài sắc, thân hình cao lớn như thế, quả thật là vượt trên hết mọi con lợn rừng bình thường mà. Không lẽ nó lại là con thành tinh chứ?
Vừa thấy lợn rừng đen, Mễ Thiên Sư liền cười như bà ngoại sói vậy ngoắc ngoắc, “Ôi, lợn đen đen, lại đây, anh có chuyện nói cùng em này”
Lợn rừng, “….” Ngươi con mẹ nó là anh ai vậy!
Úc Linh, “….”
“Lợn đen đen, đến đây nào, anh có thứ tốt cho em nè” Mễ Thiên Sư nói xong, giơ tay lên, chỉ thấy trong lòng bàn tay anh ta có một dây thừng trắng, đầu dây từng có một hạt châu màu xanh.
Lợn rừng nhìn thấy hạt châu kia, nước miếng chảy ròng ròng, chỉ là…. Nó hơi sợ nhìn thoáng qua Hề Từ, lại nhìn hạt châu màu xanh thấy còn ngon hơn cả con người nằm trên lưng Hề Từ kia, quyết định vì mạng nhỏ, ngoan ngoãn nằm im bất động.
Úc Linh ghé trên lưng Hề Từ, thù mới hận cũ xông đến, hỏi thâm trầm, “Em có thể dạy dỗ nó không?” Còn chưa đợi họ trả lời lại hỏi, “Này con heo kia…. Đã thành tinh chưa?”
Con lợn rừng mặt đầy dữ tợn trừng cô.
Hề Từ đáp, “Được”
Lợn rừng nhìn anh kinh khủng, bốn chân lùi lại, Hề Triển Vương đây muốn dạy dỗ nó sao? Cho dù nó da dày thịt béo thì cũng không chịu nổi chuyện dạy dỗ của con đại yêu này đâu!
“Đúng, nhất trí với anh, vẫn chưa thành tinh” Mễ Thiên Sư rất nhiệt tình phổ cập kiến thức cho cô, “Ngọn núi này có rất nhiều giống loài kiểu này vẫn chưa thành tiểu yêu tinh được đâu”
Mễ Thiên Sư rất nhanh đi trao đổi với nhóm tiểu yêu, Hề Từ thấy không có chuyện gì, cõng Úc Linh xuống núi.
Úc Linh tại trên lưng ấm áp của anh, cảm thấy vô cùng yên tâm, bảo, “Mễ Thiên Sư không phải là thiên sư chuyên tróc quỷ trừ yêu diệt ma đó sao? Sao thấy thế nào cũng thấy anh ấy có vẻ quen thuộc với yêu thế, lại giao tiếp cùng yêu, có phải là hơi…” Làm việc không đàng hoàng không? Thiên sư mà làm đến mức này như anh ấy, nói vậy anh ấy ở tổ Dị Văn, nhất định là người khiến cho người ta đau đầu nhất đi.
Hề Từ ngừng lại nói, “Tính cách Đại Mễ hơi có vẻ… hướng ngoại, bất kể cái gì đó không thuộc sinh vật như mình đều hợp cả. Hơn nữa yêu cũng có con tốt con xấu, giống như con người vậy”.
Úc Linh khẳng định lời anh nói, ‘Đó là tự nhiên mà, có rất nhiều chuyện thần thoại cổ tích hoặc chuyện liêu trai chí dị, cũng có chuyện ca ngợi yêu, yêu và con người đều giống nhau, đều cũng có kẻ tốt có kẻ xấu”
Anh thở phào nhẹ nhàng, sau đó lại nghe thấy cô nói, “Nhưng mà em cũng hơi sợ aizz, chắc là mới trước đây lúc không hiểu chuyện, đã bị loại yêu ma quỷ quái này dọa sợ, nếu để cho em đứng xa xa mà nhìn thì được, chứ mỗi ngày mà sinh hoạt cùng thì thôi quên đi”
Nói xong, cô lại hạnh phúc cọ cọ vào anh, may là nam nhân này có thể tróc quỷ trừ yêu, vốn không cần phải sợ loại yêu quỷ này tiếp tục dọa cô như trước đây nữa.
Hề Từ mắc nghẹn lời, quyết định đợi tới khi nào tình cảm của họ sâu hơn thì mới thẳng thắn. Ít nhất đến lúc đó cô ấy không sợ hãi đến mức ly hôn mới được.
Một ngày cứ vậy trôi qua, đợi tới tối, Úc Linh ghé thẳng lên giường rên rỉ. Rõ ràng hôm nay cô đã để mặc cho Hề Từ cõng, nhưng vì sao cả người đều đau ê ẩm, nhất là hai chân, nặng như đeo đá vậy.
Hề Từ xoa bóp cho cô, so với lần bị yêu vật đánh lén đập vào cây bị thương nặng, thì loại vận động này đau nhức chẳng đáng là bao, nhưng nhìn cô nằm thẳng cẳng trên giường rên hừ hừ, trong lòng anh không thấy thất vọng cho lắm, xem ra hôm nay không thể kéo cô đi giải sầu linh khí trong cơ thể được nữa rồi.
Chẳng hiểu vì sao mà gần đây anh lại vô cùng thích làm loại chuyện này, chỉ cần vừa đụng tới cô, thì tinh khí trong thân thể sẽ nổi lên mười phần, cuối cùng đều tập trung vào phần thân dưới nào đó trong người.
Trong lúc Hề Từ xoa bóp, Úc Linh rốt cuộc cũng ngủ. Chỉ là ngủ một mạch tới nửa đêm, cô bị tinh lực dồi dào của đàn ông làm cho tỉnh, nhìn hai mắt sáng rực của anh khiến cô hoảng sợ. Trong ý thức mơ màng, cũng không ngăn cản, vô thức ôm anh rên hừ hừ, vừa thừa nhận chuyện trầm mặc thâm trầm, cứ lần nào cô cũng cảm giác như thân thể không phải của mình nữa, muốn tránh thì lại có một bàn tay vững vàng ôm chặt khiến cô không thể lui được.
Anh ở trong thân thể của cô đẩy thật sâu mạnh, nhìn khuôn mặt đỏ bừng đầy mê li của cô, lại càng không muốn ngừng lại. Sau đó cô trong nhịp điệu tiết tấu ấy tiếp tục ngủ say.
Sáng sau tỉnh lại, nhớ lại cảnh nửa mê nửa tỉnh, suýt nữa thì muốn đập vỡ đầu. Làm nhiều như thế, chẳng lẽ anh không thấy mệt người sao?
Hề Từ ôn hòa nhìn cô, dùng hành động thực tế chứng minh cho cô thấy, mệt là mệt thế nào? Yêu thì không mệt người, chỉ cần họ muốn, tinh khí trong thân thể sẽ cuồn cuộn không ngừng.
Họ trở lại thôn nhàn nhã trong hai ngày, rốt cuộc thôn Ô Mạc cũng chào đón khách tới.
“Chị Úc Linh, hôm nay có mấy người lạ tới trong thôn, nghe nói là có một người trong nhóm Từ đại sư đến xem phong thủy trong thôn chúng ta tháng trước đó. Có phải là kẻ có tiền đó vẫn muốn xây biệt thự trong thôn chúng ta không?” Úc Quan Hương chạy đầu tiên tới tám chuyện với cô.
Lòng Úc Linh đang ủ rũ, không kìm được nhìn về trên núi, sáng nay Hề Từ và Mễ Thiên Sư đã vào núi, giờ còn chưa về nữa đây.
Bây giờ vẫn chưa tới mùa hè, người trẻ tuổi trong thôn thật ra không nhiều, đại đa số không phải học ở trường ngoài thôn thì cũng là đi làm, ở lại chỉ còn một số ít người già và mấy thanh niên chiếu cố người già, cả thôn có vẻ im lặng vô cùng.
Lúc này trong nhà của thôn trưởng cũng vô cùng náo nhiệt. Một người trẻ tuổi ăn mặc lòe loẹt cười ha hả nói với trưởng thôn, “Thôn trưởng Úc à, nghe nói phong thủy trong thôn các ngài tốt lắm, hôm nay tới xem mới biết, quả là tốt thật. Mấy ngày nay, phiền thôn trưởng Úc chiếu cố nhiều hơn rồi, đợi lúc nào chúng tôi xong chuyện, dĩ nhiên không thể thiếu chỗ tốt trong thôn, tu sửa đường cho các ngài là được”
Đường vào núi đó khiến họ điên tới mức sắp ói ra mất rồi.
Trưởng thôn Úc Chí Đạt rút mẩu thuốc ra xa, ngước khuôn mặt vàng nắng lên, nói chậm rãi, “Tiền tiên sinh khách sáo rồi, mấy năm nay trong thôn đều vậy cả, chúng tôi cũng không muốn cái gì hơn, chỉ hy vọng Tiền tiên sinh đừng hủy đi phong thủy trong thôn là tốt rồi, chuyện khác thì cứ xin tự nhiên”
Tiền Côn cười ha ha đồng ý.
Cười nói với nhau mấy câu, trưởng thôn dẫn họ đến phòng khách nghỉ. Đến phòng khách, Tiền Côn cho mấy thuộc hạ đi ra ngoài, rồi cùng một nam nhân áo dài ngồi lại nói chuyện.
Nam nhân đó tầm trên dưới ba mươi, khuôn mặt vuông vức, khiến người ta có cảm giác như người chính trực, vừa thấy đã có cảm tình ngay. Chỉ là trên khuôn mặt này lộ ra luồng khí uất, phá hỏng mất mấy phần tướng mạo tốt đẹp, hơn nữa thân áo dài hào hoa phong nhã kia lại thật ra chẳng có tác dụng gì. Lúc này nam nhân này vuốt trong tay một mảnh cốt ngọc, trầm mặc không nói câu nào.