Đèn đường lúc sáng lúc tối, ngọn đèn lúc mờ lúc tỏ, quanh mình lộ ra một loại quỷ khí âm trầm lành lạnh, vừa tiếp xúc khiến con người ta sợ run lên, đến Mễ Thiên Sư trước cửa và bộ dáng nam nhân kia cũng lấp lóe trong ngọn đèn, biến ảo không ngừng.
Nhưng Úc Linh vẫn nhìn thấy rất rõ khuôn mặt của nam nhân đó, cứng đờ nhìn anh ta, giật mình không dám tin.
“Úc Linh?” Hề Từ kéo tay cô, phát hiện ra tay hơi lạnh băng, nghĩ chắc cô nhìn thấy quỷ nên khó khắc chế được khủng bố bản thân, song rất nhanh Hề Từ đã phát hiện ra ngay chuyện không đơn giản như thế. Úc Linh sải bước xuống cầu thang, sắp đi tới.
“Các người đừng tới đây!” Mễ Thiên Sư quát lớn, hai tay bấm niệm thần chú, mười ngón gắp mấy lá bùa và ngọc châu, hai mắt nhìn người đàn ông trước mặt chằm chằm, chắc là quỷ, nên tóc mới dài như thế, nói rất nhanh, “Đây là Quỷ Vương nhân gian”
Người đàn ông bị nói ra thân phận Quỷ Vương rõ ràng không sợ, thậm chí còn chẳng coi một thiên sư nho nhỏ ra gì, trong tay cầm cây thương dài, vung lên phía trước, một luồng khí tức lạnh lẽo quỷ dị bốc lên, Mễ Thiên Sư còn chưa kịp ra tay thì đã bị gã ta vung một thương bay ra ngoài, cả người bay vọt lên đập mạnh lên hàng rào, tiếp đó bị một làn ánh sáng trắng trên hàng rào chạm phải, giảm bớt năm thành áp lực.
Tuy là thế nhưng anh ta vẫn bị quỷ khí của con Quỷ Vương này làm cho bị thương khó chịu, ôm ngực rên lên một tiếng.
Úc Linh bị Hề Từ tóm lấy cánh tay, ngăn cô theo hành vi bản năng, nhưng mà lại không sợ hãi như vẫn sợ quỷ bình thường mà bổ nhào vào anh, đeo bám chặt như trang sức, mà cứ nhìn chằm chằm Quỷ Vương trước mặt, kêu lên cẩn thận, “Ông ngoại?”
Ông ngoại ư?!!!
Mễ Thiên sư và Hề Từ ngạc nhiên nhìn cô. Con Quỷ Vương này là Úc Thiên Cạnh đó sao?
“Ông chắc là ông ngoại rồi?” Úc Linh giống như một cô gái nhỏ vậy, nhìn ông không rời mắt, “Ông có bộ dạng trẻ tuổi như ông ngoại vậy, ở chỗ bà ngoại vẫn còn ảnh lúc ông ngoại chụp khi còn trẻ”
Quỷ Vương dùng đôi mắt đầy lạnh lẽo nhìn cô, cây thương dài trong tay có thể đâm tới bất cứ lúc nào. Trong bất chợt, không khí có chút ngưng lại.
Hai mắt Úc Linh vẫn nhìn ông chằm chằm như cũ, chịu đựng quỷ khí trên người Quỷ Vương làm tổn thương con người, nói tiếp, “Cháu là Úc Linh, nghe bà ngoại cháu nói lúc cháu sinh ra thì ông ngoại còn tới bệnh viện thăm cháu nữa kìa”
Rốt cuộc, trên gương mặt Quỷ Vương lạnh tanh chợt xuất hiện vài tia dao động, nhưng vẫn cứng ngắc lạnh băng, là thuộc đặc tính của quỷ, ông ta mở miệng nói, “(Hóa ra cháu đã lớn như vầy, đã hơn 20 năm rồi…)
Mễ Thiên Sư ôm ngực, kêu lên một tiếng, thật đúng là vị Úc Thiên Cạnh kia rồi!
Chỉ là Úc Thiên Cạnh sao có thể biến thành Quỷ Vương sau khi mất tích chứ? Hơn nữa thoạt nhìn vẫn vì bởi luyện thành Quỷ Vương, chẳng nhẽ là người đứng sau Thân Đào gây ra sao?
Trong nháy mắt, trong lòng Mễ Thiên Sư nghĩ rất nhiều. Úc Linh nghe thấy được loại âm thanh không linh thuộc về loài quỷ lạnh lẽo, lần đầu tiên không sợ hãi, đi tới trước hàng rào cách cao nửa người, cố sức nói vững vàng, “Ông ngoại, thật sự là ông sao, ông trở về thăm bà ngoại ư? Ông… Sao lại biến thành người chết như vậy chứ?”
Ông ngoại cô sau khi chết khôi phục bộ dạng trẻ tuổi thì lại biến thành một con Quỷ Vương, quả thật đã vượt quá sức tưởng tượng của cô. Úc Thiên Cạnh không nói, ánh mắt nhìn xuyên qua cô, xuyên qua sân, nhìn về phía một căn phòng. Mọi người nhìn theo ánh mắt ông, biết đó là phòng bà ngoại. Năm đó bọn họ vốn là diện mạo nam tuấn lại vô duyên bên nhau; giờ ông đã là Quỷ Vương, bà là nhân loại, âm dương cách xa nhau một trời một vực. Ông vẫn tuổi trẻ tuấn lãng như xưa, còn bà thì đã hồng nhan bạc phơ, nhìn đã già như thế.
Mọi người thấy thần sắc trên mặt ông mà khó hiểu, nhưng lại biết ông lúc trước còn sống thật sự rất thích nhìn về phía vợ và cả phòng ở, chỉ cách một cánh cửa và cái sân.
Đột nhiên mặt Úc Thiên Cạnh cứng ngắc lộ ra thần sắc thống khổ, cây thương dài trong tay không chút do dự hướng thẳng tới đâm vào ngực Úc Linh. Hề Từ kéo Úc Linh ra phía sau bảo vệ, tay trắng nõn kia trong nháy mắt bị mũi cây thương dài đâm tới tràn ra máu tươi, miệng vết thương chậm rãi trở nên đen sì.
“Hề Từ!”
“Hề lão đại!”
Úc Linh và Mễ Thiên Sư la hoảng lên. Hề Từ một tay nắm chặt cây thương dài, hai mắt nhìn chằm chặp vào Quỷ Vương cất tiếng, “Úc Thiên Cạnh, ai đã luyện ông thành Quỷ Vương?”
Trên mặt Úc Thiên Cạnh lộ ra tia thống khổ, đáp khó khăn, “(Không biết…. Các ngươi cẩn thận chút….. Hiện giờ ta đang bị người khống chế, thân bất do kỉ…. Đêm nay mục đích ta tới đây là…. Chém giết các ngươi…)
“Ông ngoại!” Úc Linh kêu lên một tiếng, trên mặt lộ ra thần sắc khổ sở. Úc Thiên Cạnh nhìn cô một cái, trong mắt có mấy phần áy náy, trong trường hợp đó tay cầm cây thương lại run rẩy không ngừng, rõ ràng là đang giằng co với Hề Từ, cố gắng muốn thoát khỏi Hề Từ.
Mễ Thiên Sư không hề bàng quan, nhảy dựng lên, vừa niệm chú vừa hai tay chụm lại, một đám lá bùa vàng cuộn lại thành một trận bắc đẩu thất tinh, sau một tiếng “Tật”, bay nhanh về phía trên người Úc Thiên Cạnh, vây ông trong trận. Tiếp đó, Mễ Thiên Sư lại vừa lật tay, bảy viên ngọc vung lên trời, biến thành thất tinh vây sát trận xoay tròn trên đỉnh đầu Úc Thiên Cạnh.
Lúc này, tay Hề Từ run lên, buông lỏng cây thương dài ra. Ngay lúc Hề Từ buông tay, đám lá bùa vàng biến thành bắc đẩu thất tinh trận và thất tinh vây sát trận bất giác lóe lên ánh sáng rộng, tạo thành trận bùa ngọc trận, hình thành một lồng giam màu trắng giam nhốt Úc Thiên Cạnh vào trong, hạn chế hành vi của ông.
Trận hình thành, Úc Thiên Cạnh thu hồi cây thương không có hành động công kích nào nữa. Mễ Thiên Sư mau mồ hôi, cả người có vẻ suy yếu.
Bất kể là bắc đẩu thất tinh trận hay là thất tinh vây sát trận đều cần pháp lực lớn duy trì, nếu không có Hề Từ dẫn đầu chế trụ Quỷ Vương, giằng co với anh, thì chỉ bằng vào một mình anh ta chẳng có cách nào mà đánh nhau với con Quỷ Vương. Bởi thế mới nghĩ, người sau lưng Thân Đào mới đáng sợ tới mức nào, thậm chí có thể luyện được cả Quỷ Vương để sai khiến nữa.
Úc Linh cầm lấy cánh tay tróc da bong thịt kia của Hề Từ, đã thấy cánh tay biến thành đen sì, trong lòng cực kỳ đau, bất giác không biết làm sao, bị quỷ khí gây thương tích có thể đi viện được không?
Hề Từ như không cảm nhận được, vẫn còn cười, vỗ vỗ vai cô an ủi, quay đầu nói với Úc Thiên Cạnh, “Pháp khí khống chế ông là cái gì?’
Mễ Thiên sư cũng mở miệng nói, “Đúng, hiện giờ chúng tôi phải đi cướp pháp khí khống chế ông về, trả lại tự do cho ông”
Úc Thiên Cạnh đứng trong trận pháp, cũng không giãy duạ, nói, (Vô dụng thôi, pháp khí khống chế ta cũng không ở chỗ Thân Đào, mà ở một nơi thần bí, là một cái hộp bảo, nếu có một ngày các ngươi may mắn tìm được, hy vọng các ngươi cướp phá hủy nó, đến lúc đó ta cũng có thể thoát khỏi)
“Úc lão tiên sinh” Mễ Thiên Sư nhếch miệng nói với Úc Thiên Cạnh đã biến thành Quỷ Vương, ‘Ông tổ của tôi là Thước Thừa Triết, ông có nói qua với tôi, Quỷ Vương nếu bị luyện chế trong thời gian dài, nếu pháp khí bọn họ khống chế bị phá hủy, Quỷ Vương sẽ hồn bay phách tán, trọn đời không thể siêu sinh”
Từ đó có thể thấy, kẻ đem luyện chế Úc Thiên Cạnh thành Quỷ Vương thâm độc tới mức nào. Úc Thiên Cạnh hơi bất ngờ nhìn anh ta, thần sắc vẫn cứng ngắc như cũ, thầm đồng ý lời anh ta nói.
Úc Linh nghe thì lại thấy hơi đau lòng, “Ông ngoại, bà ngoại nói ông sẽ đợi bà ở cầu Nại Hà, bà bảo sau khi bà đi sẽ tìm thấy ông”
Trước đây cô không tin con người sau khi chết lại có thể đợi 3 năm trên cầu Nại Hà như vừa nói, nhưng từ khi biết đến Hề Từ và Mễ Thiên Sư, Vân Tu Nhiên những người tài ba dị sỹ, đã nhìn thấy con đường hoàng tuyền mở, cô càng ngày càng tin tưởng rằng con người sau khi chết đi thật ra cũng có thể hồi sinh.
Úc Thiên Cạnh trầm mặc, nói, (Ông khiến bà ấy thất vọng mất rồi)
“Ông ngoại…”
Đột nhiên Úc Thiên Cạnh ngẩng đầu lên nhìn trên không, nói với họ, (Các ngươi cẩn thận, ta vốn không phải là quỷ nô do Thân Đào khống chế, nhưng
lại có người cho mượn ta là hộ vệ cho hắn, mục đích việc bọn chúng tới trong thôn Ô Mạc này vốn là tìm ấn triện gốc bảo vệ phong thủy trong thôn, có thể dẫn lối giữa âm và dương, trên tay hắn còn có một pháp khí lợi hại khác, chuyên môn khắc với tà khí của thiên sư)
Vừa nói xong, chợt nghe thấy trên bầu trời lại vang lên một tiếng sấm rền vang, toàn bộ trên bầu trời gió mây đột nhiên thay đổi.
Trời nắng có tiếng sấm, chắc có tà sát xuất thế, cũng giống y như lúc Quỷ Vương Úc Thiên Cạnh hiện thế vậy, cũng là tiếng sấm trời nắng, xuất hiện đột ngột.
Mễ Thiên Sư bất giác hiểu ra vì sao đêm nay lại khó giải bói toán tới vậy, vốn là quẻ hung, lại xuất hiện bất ngờ Úc Thiên Cạnh, vì thế quẻ hung này là nửa nọ nửa kia, là nhìn thủ đoạn trong tay người ta.
Lúc này cuồng phong nổi lên, Mễ Thiên Sư và Hề Từ động. Mễ Thiên Sư chắp hai tay lại, vỗ một lá bùa bay lên trên trời, còn Hề Từ thì dặn dò Úc Linh không được đi ra, rồi trở mình tới ngoài hàng rào, đi tới trước mặt Úc Thiên Cạnh, ngước đôi mắt thâm sâu nhìn về phía bầu trời hắc ám.
Trời tối đen không mây bắt đầu chuyển động, âm phòng từng đợt, từng luồng sát khí đáng sợ thổi quét mà tới, ban ngày trong thôn non xanh nước biếc bình an thì lúc này tựa như một thôn hung tàn vậy, ngoài cuồng phong thê lương ra, không có tý tiếng động nào, cả tiếng côn trùng cũng yên lặng, chó cũng không sủa.
Từ xa bay tới một tí du hồn, chúng là cô hồn vô chủ trong núi, không có lực sát thương gì, bị hấp dẫn bởi âm khí ở đây, hưởng thụ thêm nhiều âm khí tự dưng có ở trên mảnh đất này. Chỉ là chúng còn chưa kịp thu hết âm khí vào trong cơ thể tu luyện thì đã bị một tiếng gào khóc thảm thiết đánh văng ra, tiếp đó bị một cái động đen lớn đáng sợ bất chợt xuất hiện trên không trung hút vào.
Cả đám du hồn sau khi bị hút vào, cái động đen lớn xấu kia bất chợt xuất hiện một con quỷ anh.
Quỷ anh cao chừng ba thước, mập mạp, dường như là một con cự anh cực lớn vậy, nhưng khuôn mặt thì không giống như trẻ con bình thường và trắn nõn đáng yêu, mà là một gương mặt quỷ vô cùng hung ác, nhé nanh trợn mắt kim cương, hai mắt như ma trơi nhảy lên nhảy xuống vậy.
Mễ Thiên Sư hít một hơi sâu, kêu lên thất thanh, “Đó là cữu anh!”
Cữu thông với cửu, là từ chín chín tám mươi anh linh uổng mạng luyện chế mà thành, là một thuật pháp luyện quỷ vô cùng tà ác, từ trước đến nay là kẻ ác nhất đối với thiên sư chính thống.
Nghe nói năm đó thiên sư sáng tạo ra loại pháp thuật luyện quỷ tà ác này vốn là một kẻ thiên sư vô cùng yêu thích nghiên cứu các loại pháp thuật cổ quái hiếm có, hắn vốn là một thiên sư vô cùng có thiên phú, tiếc là tạo hóa trêu ngươi, cuối cùng chỉ thù riêng trả thù sư môn, mà sáng tạo ra quỷ thuật, tuy sau đó hắn bị thiên sư chính thống truy giết, nhưng quỷ thuật hắn luyện chế ra thì được ghi lại và biến mất không rõ, không biết ai cầm, thiên sư chính thống truy tìm hồi lâu mà mãi vẫn không tìm được.
Lúc này con cữu anh này xuất hiện, Mễ Thiên Sư không thể không hoài nghi, kẻ đứng đằng sau Thân Đào có phải là hậu nhân của thiên sư thiên tài kia không hoặc là người có được bản luyện quỷ thuật kia không.
Lúc cữu anh xuất hiện, trong tay còn tóm một du hồn, bàn tay mập mạp miết bóp một cái rồi nhét vào miệng, sau khi ăn xong, ánh mắt chuyển đến đám người Hề Từ, sau đó giống như một đứa trẻ ngây thơ vô tội vậy, hướng họ cười khanh khách, tiếp tục tới gần.
Nơi cữu anh đi qua, âm khí bùng lên, vạn vật héo rũ, để lại một mảng dấu vết cháy đen.
Hề Từ trở tay, cầm trong tay một thanh kiếm Thanh Đồng lóe sáng, bước lên trước, đâm thẳng tới cữu anh.
Mễ Thiên Sư thấy Hề Từ ra tay, cũng cao hứng lên, có mấy điều muốn nói với Hề Triển Vương là anh nhanh phóng thích yêu lực ra đi, miễn cho trong hình dáng con người bị bó chân bó tay, nhưng mà nghĩ đến vợ của Hề Từ còn đứng nhìn bên cạnh, Hề Từ cũng nói qua không cho phép anh ta lộ ra thân phận yêu của anh, nên đành ngậm chặt miệng lại.
Nhưng rất nhanh Mễ Thiên sư cũng không có nhiều thời gian rối rắm, vì lúc Hề Từ đang đấu với con cữu anh kia, thì bên cạnh lại xuất hiện mấy con quỷ vật, tất cả đều là loại quỷ vật cường đại, cũng tương tự bị người ta luyện chế thành vũ khí.
Mễ Thiên Sư quăng ra mấy lá bùa, rồi nhấc kiếm gỗ đào, nhìn vô cùng oai hùng.
Úc Linh khẩn trương nhìn họ, ánh mắt lát thì nhìn lên người Úc Thiên Cạnh, lúc lại nhìn vào Hề Từ và Mễ Thiên Sư, rồi lại nhìn chằm chằm vào cánh tay vẫn cháy đen kia của Hề Từ, trong lòng thấy cực kỳ khó chịu, trong bất chợt lại sinh ra chút tâm tình chán ghét, vì sao mình là người thường, chẳng có cách nào giúp được họ chứ?
Đột nhiên nghe thấy một trận tiếng lợn kêu, Úc Linh quay đầu chỉ thấy một đầu lợn rừng da lông cứng sáng chẳng biết từ đâu chạy tới, hướng thẳng vào đám quỷ vật đánh.
Úc Linh nhận ra đây là con lợn rừng bị Mễ Thiên Sư dùng một viên ngọc màu xanh dụ tới, tên là trư hắc hắc gì đó.
Hề Từ và cữu anh đấu, cữu anh cao ba thước so với anh thì ngược lại vô cùng giống một đứa bé vậy. NHưng cữu anh dù không cao lớn uy mãnh song vẫn có bản năng của trẻ con, thích bò, lúc công kích cũng vụng về giơ chân nhấc tay vung qua, mỗi một lần tay nện trên đất đều biến thành một cái hố rất sâu.
Kiếm Thanh Đồng trong tay Hề Từ lóe sáng từng đợt, mỗi một lần mũi kiếm xoẹt qua thân thể cữu anh lại phát ra tiếng cong cong như kim loại vậy, rõ ràng thân thể cữu anh kia rất cứng, cả cây kiếm Thanh Đồng có từ xa xưa này cũng hết cách với nó, nhưng tương tự ở nơi công kích, rốt cuộc kiếm thanh đồng ở trên cánh tay cữu anh cũng cắt một kiếm, máu đen trào ra.
Cữu anh như bị đau rốt cuộc òa khóc.
Thanh aam đó tựa như là gào khóc thảm thiết chính thức, xếp vào loại sóng âm, vang lên trong đầu con người, hình thành một loại công kích tinh thần, quả thật khiến người ta khổ sở không sao kể xiết.
Mễ Thiên Sư chịu không nổi, suýt nữa thì đã bịt tai lại, động tác tay trở nên cứng ngắc khiến một con quỷ vật lướt qua anh ta, vọt tới Úc Linh đang ở trong sân.
Một luồng sáng lóe lên, con quỷ vật kia bị bắn ngược trở lại văng ra ngoài. Úc Linh lúc này mới hiểu được vì sao Hề Từ lại bảo cô đợi ở trong sân không đi ra, rõ ràng hai ngày nay, đều trong tầm chuẩn bị của Mễ Thiên sư, cũng có đem cả phòng và cả sân dùng trận pháp vây lại.
Úc Linh nhìn mà thấy kinh hãi, đôi môi mím chặt lại.
(Úc Linh)
Úc Linh phản ứng chậm nửa nhịp, mới đứa mắt nhìn Quỷ Vương vẫn bị vây trong trận trước cửa như cũ, chạm phải ánh mắt đầy quỷ khí của ông, ngoan ngoãn cất tiếng gọi ông ngoại.
Úc Thiên Cạnh khẽ nhìn cô cười, tuy vẫn khiến con người ta có cảm giác lành lạnh, nhưng vẫn cảm giác được vẻ yêu mến đối với hậu bối này.
Ông cất lời, (Úc Linh, cháu vào trong phòng của bà, lấy….)