Gaing Úc Y mệt mỏi trở lại căn biệt thự nhỏ gần công ty, vừa vào cửa cô đã thấy ở trên ghế sa lon trong phòng khách có một phụ nữ trung niên xinh đẹp ăn mặc rất mốt, bất giác run lên.
Tư thế người phụ nữ ngồi rất khéo léo tao nhã, tựa như sinh ra đã là một thục nữ rồi, trên người bộ quần áo cắt may vừa khít không một nếp nhăn, từ tư thế ngồi cho đến cách ăn mặc, không tìm ra một tỳ vết nào, giống như bà theo đuổi tính cách hoàn mỹ vậy, trong hoàn mỹ còn toát lên ngạo mạn nữa.
Thấy cửa mở, đôi mắt bà ta nhìn thẳng tới, lúc nhìn thấy Giang Úc y có ngũ quan tương tự như Giang Vũ Thành bất cười khẽ bật cười, chỉ lúc chạm phải ánh mắt hơi giống mình kia, khóe miệng nhếch lên, rũ mắt xuống, dùng giọng nói bình thản nói, “Trở lại rồi?”
Giang Úc Y ừ một tiếng, ở ngay cửa thay dép lê đi thoải mái, vừa nói, “Mẹ, sao mẹ lại tới đây ạ?”
“Ta đến thăm con gái mình cũng không được sao?’ Triệu Hinh Lê hỏi lại bình thản. Giang Úc Y nghe thấy giọng như mang theo chất vấn này của bà thì thấy đau đầu, cũng không muốn dây dưa thêm với bà, nói nhẫn nại, “Mẹ, con không có ý này. Mẹ đã ăn cơm chiều chưa ạ?”
“Chưa, đang đợi con về cùng ăn đây này”
Người hầu chắm sóc cho Giang Úc Y đã nấu xong bữa tối rồi, nhưng do có mặt Triệu Hinh Lê, người hầu không nên ở lại trong phòng khách, giả vờ bận rộn trong bếp, nhìn thấy Giang úc Y trở về thì thầm thở phào, mang đồ ăn đã nấu xong ra.
“Vậy cùng ăn đi ạ” Giang Úc Y thờ ơ nói. Triệu Hinh Lê thản nhiên ừ một tiếng, cùng con gái ngồi, nhưng lúc nhìn thấy trên bàn có bày bốn món đơn giản đó, khuôn mặt được chăm sóc kỹ trông rất trẻ lệ ra tia giận, “Bình thường con ăn chính là những thứ này đó hả?”
Người hầu đang múc cho Giang Úc Y một bát canh, nghe nói thế, người bắt đầu run lên, lặng lẽ lùi lại phía sau.
“Mẹ, một mình con, ăn những thứ đó cũng đủ rồi ạ” Giang Úc Y cầm thìa canh bắt đầu ăn, cố sức bình tĩnh, chỉ là không rõ có phải thân thể quá mệt mỏi không mà ăn canh thấy không ngon, bất giác cảm thấy chua xót, chỉ thầm nghĩ muốn về phòng vùi đầu ngủ một trận thôi, cái gì cũng không muốn nghĩ nữa.
“Nói vớ vẩn, thứ như thế có cho chó nhà họ Triệu cũng không ăn, con là tiểu thư nhà họ Giang, sao có thể ăn loại này được chứ?” Triệu Hinh Lê khách sáo phê bình, sau đó vừa nói vừa chuyển giọng mềm đi, “Úc Y à, nghe mẹ nói này, về ở tổ trạch nhà họ Giang đi, con là tiểu thư nhà họ Giang, chẳng ai thích hợp hơn con ở đó đâu”
Giang Úc Y im lặng, nói, “Ơ đây gần công ty, tiện đủ đường, thứ bảy cuối tuần rảnh con sẽ về tổ trạch ạ”
Triệu Hinh Lê hơi giận, nhưng cuối cùng cũng áp chế cảm xúc lại, lặng lẽ ăn cơm cùng con gái.
Giang Úc Y cũng ăn cơm không có cảm giác, hôm nay cô nàng vừa mới về, sau đó lại đi công tay ngay, vẫn chưa được nghỉ tý nào, vất vả mãi mới hoàn thành công việc, về đến nhà thì đèn đã lên, cả người mệt mỏi không chịu nổi, loại mệt mỏi này không những mệt về thể xác mà cả tinh thần nữa.
Sau khi ăn xong, Giang úc Y cân nhắc làm cách nào khuyên mẹ mình, lại nghe thấy bà nói, “Ba con gần đây thế nào? Con bao lâu rồi chưa gặp ông ấy rồi hả? Nếu rảnh thì hẹn ông ấy đi ăn một bữa đi”
Nghe nói thế, Giang Úc Y cảm thấy mệt mỏi khó hình dung nổi dâng lên, khiến cô nàng mệt sắp không buồn nói chuyện nữa. Cô ta hít sâu một hơi, cố sức làm cho mình bình tĩnh lại, nói, “Ba bận rộn nhiều việc, con cũng bận nữa, con không rảnh ăn cơm với ba được, tháng trước ở công ty chúng con có hội nghị cũng thấy rồi, chắc cũng không cho là lâu đâu ạ”
Triệu Hinh Lê như không nghe thấy vậy, tiếp tục nói, “Có nghe không hả, hẹn ông ấy ăn một bữa cơm đi, ta cũng muốn gặp ông ấy lắm”
“Mẹ!” Giang úc Y đau đầu lên lên.
“Thế nào? Chẳng nhẽ là ta không bảo được con hả?” Triệu Hinh Lê hỏi hơi giận.
Giang Úc Y cảm thấy một cơn đau ập tới, hiểu ra nói, “Ba sẽ không muốn ăn cơm cùng mẹ đâu ạ, cũng không muốn gặp mẹ. Mẹ, các người đã sớm ly hôn rồi, đừng quấn lấy ông ấy nữa!”
“Câm miệng!” Triệu Hinh Lê giận dữ đứng dậy, chỉ thẳng vào cô giận dữ, “Con chính là nói chuyện như thế với ta hả? Trên đời này có ai mà chẳng muốn cha mẹ tốt, chẳng có đứa nào giống con lại mong cha mẹ ly hôn hả? Ba con mấy năm nay vẫn không tái hôn, ta vẫn có cơ hội”
Không, mà hai mươi lăm năm trước bà đã không có cơ hội rồi.
Giang Úc Y nhìn bà đi đi lại lại trước mặt, vừa tức giận mắng mình, cả người thêm mệt mỏi hơn, khiến cô không kìm được chỉ muốn ra cửa đi thôi, rốt cuộc nhẫn nhịn nhiều năm khiến cô càng phải cố khắc chế hơn.
Lúc này cô ta đột nhiên thấy hâm mộ Giang Úc Linh, tuy cô ấy không có mẹ, đại đa số người họ Giang cũng muốn muốn gặp cô ấy, nhưng mà ba ba lại vô cùng thương cô ấy, cái gì cũng đồng ý với cô ấy, không ép cô ấy phải làm gì cả, để cô ấy thích làm gì thì làm, vì thế mới khiến cô ấy sống tùy hứng tự do tự tại như thế, chẳng cầu mong gì, ông bà nội thông gia đều hết cách với cô ấy cả.
Triệu Hinh Lê mắng rất lâu, thấy con gái cứ đứng đực ra nhìn mình, rốt cuộc bà cũng tỉnh táo lại, nói, “Tóm lại, mặc kệ thế nào, một ngày gần đây con nhất định phải hẹn được với ba con, đến lúc đó chúng ta một nhà ba người ăn một bữa cơm, nối lại chút tình cảm” Nói xong, bà cười lạnh một cái, “Bất kể thế nào, ta cũng giúp nhà họ Giang mà sinh ra con gái, Giang Vũ Thành có không muốn nhận cũng không được”
Giang Úc Y ủ rũ xuống, trong lòng càng thêm đau đớn. Mãi cho đến một lúc lâu trong phòng im lặng cô nàng mới hồi phục tinh thần phát hiện ra bà mẹ đã đi mất rồi.
“Tiểu thư…” Người hầu hơi bất an tiến lại gần. Giang Úc Y đứng lên, kéo tấm thân mệt mỏi về phòng, thả người xuống giường, lấy tay bịt mắt lại.
***
Ngủ một mạch cho tới lúc tỉnh, rốt cuộc Úc Linh cũng chậm rãi bò dậy, tinh thần cũng tốt hợn hôm qua nhiều. Cô xỏ dép xuống lầu, vừa nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, thấy Hề Từ vẫn còn đang bận rộn trong bếp, thì tự giác đi ra mở cửa.
Lúc mở cửa ra, phát hiện người bên ngoài cửa là thiếu niên thanh tú tên Lâm Tứ ở cửa hàng bán hóa kia, trong ngực cậu ta còn ôm một hộp quà to đóng gói rất đẹp.
Nhìn thấy Úc Linh, Lâm Tứ nhìn cô nhếch miệng cười lộ ra hàm răng trắng lóa, nói, “Giang tiểu thư, Hề Lão đại đâu rồi ạ? Anh ấy nhắn đã tới rồi”
Ánh mắt Úc Linh từ trên mặt cậu ta nhìn xuống chiếc hộp quà, giật mình nói, “Các anh còn kiêm cả chức chuyển phát nhanh nữa à” Đôi mắt bất giác nhìn cậu ta tìm tòi nghiên cứu.
Lâm Tứ cảm thấy ánh mắt của người đẹp này hơi đáng sợ, thầm run lên đáp, “Không phải ạ, là người khác ký thác trong tiệm của chúng tôi, tôi giúp Hề lão đại mang tới thôi”
Úc Linh chưa nói gì mời cậu ta vào. Lâm Tứ hơi khẩn trương vào cửa, nhưng lúc nhìn thấy Hề Từ đang đeo tạp dề bận rộn trong bếp, lại lộ ra bộ dạng hôm qua vừa nhìn thấy của anh, ánh mắt như lồi ra, cứ như gặp phải chuyện gì đó khó tin đến vậy.
Cô nhìn nhìn Hề Từ, rất bình thường mà. Lại nhìn Lâm Tứ, Hề Từ thật ra không có gì đáng kinh ngạc cả, đặt đĩa bánh bao trên bàn, đi tới nhận lấy hộp quà, nhíu mày nói, “Sao lại chỉ có một cái hả?”
Da mặt Lâm Tứ run rẩy, đáp, “HỀ lão đại, mấy thứ này thời kỳ sinh trưởng dài, đây là một cây được bảo tồn tốt nhất rồi, còn lại vẫn chưa thành thục lắm, chỉ một cây thôi ạ” Sau đó lại hơi khẩn trương nhìn anh, định nói gì đó, nhưng ngại còn có một con người ở đây nên không dám hỏi.
HỀ Từ cũng không làm khó cậu ta, nhận lấy hộp quà rồi bảo cậu ta đi. Lâm Tứ như được đại xá, định chạy, thấy Úc Linh tốt bụng rót một chén nước cho cậu ta thì cười nói, “Cám ơn Giang tiểu thư, không làm phiền các người nữa” Nói xong thì bưng chén nước đi mất.
Úc Linh thấy cái chén nhà mình bị cậu ta mang đi mất, cũng không mở miệng gọi lấy lại, mà tiến đến trước mặt Hề Từ, hỏi kỳ lạ, “Sao cậu ấy lại như có vẻ sợ anh thế nhỉ? Đúng rồi, cậu ấy gọi là Lâm Tứ, cùng với Lâm Thứ có gian hàng bán hoa ở thị trấn kia không phải là anh em đó chứ?”
“Họ là anh em họ” Hề Từ kéo cô đi ăn sáng, vừa đáp, “Có thể là do trước đây anh rất nghiêm khắc, hơn nữa nó hơi nhát gan”
Úc Linh nghe xong cũng không để bụng nữa. cô ngồi trước bàn ăn, nhận đũa từ Hề Từ bắt đầu gắp bánh bao nóng trong lồng hấp ra.
Mùi vị bánh bao ăn ngon quá khiến cô suýt nữa bị bỏng, hận không thể cắn nuốt sạch. MỖi lần ăn no ngủ kỹ tỉnh lại, bụng cô lại càng thấy đói hơn bình thường, cứ như ngủ còn tiêu hao năng lượng hơn cả bình thường nữa vậy, hơn nữa thức ăn tỏa ra mùi hương mê người như thế, có bình tĩnh cũng không được.
“Còn nóng, đừng ăn nhanh quá” Hề Từ cười bưng lý sữa đậu nành ấm tới, nghe thấy tiếng xít xoa của cô trong không khí, nắm cằm nâng mặt cô lên, nhìn bên mép cô dính nước mỡ béo, xuyên qua hàm răng trắng nõn còn thấy chiếc lưỡi hồng hồng, quả nhiên là bị bỏng rồi.
Anh hơi lúng túng, cảm thấy chắc chắn là cái vị Mễ Thiên Sư ham ăn kia đã làm hỏng cô rồi, vốn là một người lười biếng, chẳng hứng thú gì với thứ gì, sau khi có Mễ Thiên
Sư tham ăn cùng ăn với cô, thì rõ ràng là bắt đầu có hành động ăn tham, ăn gì cũng mạnh mẽ hơn trước.
Anh tới gần, mở miệng cô ra, dùng chính đầu lưỡi của mình liếm lên chiếc lười hồng hồng của cô, cho tới khi nó không còn hồng nữa mới buông cô ra để cô tiếp tục ăn sáng.
Úc Linh ngẩn ngơ, ngẩng đầu nhìn bộ dáng tự nhiên của anh, hơi hoài nghi không rõ hành vi vừa rồi của anh có phải giúp cô hạ nhiệt không nữa. Đầu lưỡi bất giác không tự chủ được động đậy, phát hiện vừa rồi chỗ bị bỏng có vẻ không đau nữa, mà ngược lại rất mát mẻ, chắc không phải là nước bọt của anh có tác dụng đó chứ…
Cô đờ đẫn một lúc, quyết định vẫn không nghĩ nhiều, mà tiếp tục giải quyết bữa sáng tiếp. Sau khi ăn sáng xong, cô mở hộp quà Lâm Tứ mang tới, lúc nhìn thấy nhân sâm không rõ năm ở đó, bất chợt lắp bắp kinh hãi.
Nhân sâm này nhìn cực kỳ mập mạp, năm chắc không ít, thoạt nhìn như sắp thành tinh rồi vậy.
“Đây là quà anh định tặng cho ba ba đó à?” Úc Linh hỏi, hôm qua chỉ thấy anh phát tin nhắn ở điện thoại, chắc là anh đặt quà gặp mặt, thật sự là – món quà gặp mặt quá quý giá đi.
Hề Từ cười gật đầu. Úc Linh lại nhìn một lúc, rồi mới đóng nó lại, nói, “Thứ này rất khó tìm đi?” Ở nhà họ Giang không phải chưa từng thấy nhân sâm lâu năm, nhưng cũng không nhiều năm như thứ này, bên ngoài chắc chắn không thể mua nổi loại nhân sâm ngàn năm này, mà những nơi khác cũng thế.
Hề Từ định nói là không sao, nhưng nghĩ tới trong xã hội loài người loại nhân sâm có niên đại thế này quả thật rất khó tìm, bình thường chỉ là một số ít năm thôi, nên nói đầy hàm xúc, “Có sao đâu, chỉ cần nhạc phụ cao hứng thì tốt rồi”
–Chỉ e ông ấy không chỉ cao hứng mà biết đâu chừng còn đem thứ này vỗ thẳng vào mặt anh ấy chứ—
Trong lòng Úc Linh thầm nghĩ những cũng không nói thêm gì đả kích anh nữa, lại đóng gói nó lại lần nữa. Hề Từ muốn tạo ấn tượng tốt khi sắp gặp mặt cha vợ, vì thế mới để người của mình đi nhanh mang thứ này suốt cả đêm tới B thị. Tuy trên mặt anh có vẻ bình thản, thực ra trong lòng vẫn hy vọng gặp mặt hôm nay sẽ để cho cha vợ một ấn tượng thật tốt, dù gì thì ông ấy cũng là cha của Úc Linh, dĩ nhiên cũng cần cố sức để đi tôn trọng người thân trưởng bối của cô nữa.
Hai người ở nhà dọn dẹp, mãi cho tới tận trưa thì mới ra khỏi cửa. Hề Từ phụ trách lái xe, lúc đèn đỏ anh nhân cơ hội quay đầu nhìn cô một cái, hỏi, “Hôm nay ngủ đủ chưa em?” Biết cô vì có yêu cổ quấn thân nên so với người bình thường tham ngủ hơn chút, vì thế sáng mà dậy không có chuyện gì thì anh sẽ để cô thoải mái, mặc cô ngủ tới lúc nào tỉnh thì tỉnh.
Anh nhớ bà ngoại chăm cô từ nhỏ tới lớn, cũng phát hiện ra tập tính tham ngủ của cô, nếu ngủ không đủ giấc thì tinh thần không tỉnh táo, vì thế dù có hay lẩm bẩm bệnh ngủ biếng của cô thì cũng đã thành quen, nhưng vẫn chưa từng đi đánh thức cô dậy bao giờ.
Úc Linh nghe vậy hơi ngại ngùng, sợ anh thấy mình là một kẻ tham ngủ không năng động, hiện giờ cô mới để ý hình tượng của mình trong lòng anh, giải thích, “Em thấy hơi thiếu máu, mỗi ngày cần ngủ đủ chín tiếng, nếu không tinh thần rất uể oải đó”
“Hóa ra là vậy” Anh cười đồng ý lời cô nói, thấy cô mím môi thở phào, trong mắt lóe lên cười. Tới mười hai giờ trưa thì xe tới quán Sơn Thủy.
Sơn Thủy quán là một quán cơm riêng ngon nổi tiếng, trông vô cùng thanh nhã, quanh cảnh cũng đẹp, quan trọng hơn là, nó cò là một nơi ăn cơm giữ bí mật đúng chỗ, có nhiều kẻ giàu hoặc ngôi sao đều thích tới đây ăn cơm, không lo bị ai làm phiền cả.
Úc Linh và Hề Từ vừa tới cửa, thì nhìn thấy thư ký Lý Ngôn của Giang Vũ Thành đã đứng chờ ở đó. Thấy cô, thư lý Lý ăn mặc comle, thoạt nhìn như người rất thạo việc tới gần cười nói, “Đại tiểu thư, Giang tổng đã ở trong phòng riêng rồi, xin mời đi theo tôi”
Úc Linh gật đầu với anh rồi kéo Hề Từ đi. Hai người đi rồi, không nhìn thấy vẻ mặt kinh khủng của thư ký Lý đang nhìn họ, mắt dừng trên tay Úc Liinh đang kéo tay Hề Từ kia, suýt nữa nghĩ là mình hoa mắt, thế như lại nhìn thấy vị đại tiểu thư Giang này đang kéo tay một người đàn ông xa lạ tới đây dự bữa ăn với Giang tổng nữa.
Anh ta gần như tưởng tượng ra, lát nữa sắc mặt Giang tổng khó coi tới cỡ nào. Đột nhiên thư ký Lý hơi ngại không dám đi vào.
Không để ý tới rối rắm của thư ký Lý, Úc Linh đã kéo Hề Từ đi vào một gian phòng riêng phía trước, bồi bàn đứng trước cửa phòng riêng nhìn thấy họ, lại liếc mắt nhìn thấy thư ký Lý ở đằng sau một cái, xác nhận đây là khách của phòng đặt này nên khom mình mở cửa ra mời họ vào.
Nửa tiếng trước Giang Vũ Thành đã đi.
Con gái đã rời B thị gần ba tháng rồi, ba tháng không gặp, Giang Vũ Thành vô cùng nhớ cô, cho dù có điện thoại liên lạc, nhưng tính cách Úc Linh thì ông biết rõ, không kiên nhẫn buôn dưa lê với người ta, chỉ nói có hai câu rồi gác máy, vì thế tuy quan tâm cô, nhưng trong vòng ba tháng liên lạc với cô bằng điện thoại thì không nhiều.
Khó khăn lắm rốt cuộc cô mới về B thị, về còn đồng ý ăn cơm với ông vào hôm sau, trong lòng Giang Vũ Thành không nghi ngờ là rất cao hứng, cảm thấy trong lòng con gái vẫn có người ba như ông đây.
Nghe thấy tiếng động từ cửa truyền tới, Giang Vũ Thành lập tức ngồi thẳng người lên, từ trước đến nay vẻ nghiêm túc trên mặt ông giờ nở nụ cười hiền hòa, nhìn cửa mở ra thấy con gái kéo tay một nam nhân xa lạ tiến vào…
Lúc thấy rõ con gái thật sự kéo tay một nam nhân xa lạ đi vào, nụ cười trên mặt |Giang Vũ Thành trong nháy mắt tắt ngấm, sau đó sắc mặt trở nên đen xì.
Thư ký Lý cúi đầu, không dám nhìn ông chủ đang từ mùa xuân trong nháy mắt biến thành mùa đông giá rét kia nữa.
Sau khi Hề Từ vào cửa, liếc mắt một cái nhìn thấy một nam nhân ngồi trong phòng riêng.
Ông năm nay thực ra đã trên bốn mươi lăm rồi, nhưng thoạt nhìn như chưa tới ba mươi, còn trẻ hơn nhiều so với tuổi, bình thường chắc hẳn quan tâm đến bảo dưỡng và rèn luyện, có bộ mặt vô cùng anh tuấn, khí chất trầm ổn, không giận tự uy, trên người có khí thế được lâu năm bồi dưỡng mà có, tràn đầy mị lực thành thục của đàn ông.
Đây là một nam nhân chỉ cần ngồi im lặng ở đó cũng đủ trấn áp toàn trường, hấp dẫn mọi ánh mắt mọi người.
Đồng thời cũng là một nam nhân vô cùng khó chơi. Đương nhiên đây là đối với thương nhân trên thương trường với thế gia mà nói, tên Giang Vũ Thành vĩnh viễn đại diện cho thâm trầm và đáng sợ. Nhưng với Hề Từ mà nói, ông ấy chỉ khác với người khác là có vẻ nam tính vĩ đại của một con người mà thôi, nếu đây không phải là cha của Úc Linh, bình thường anh cũng vốn chẳng thèm liếc mắt nhìn cái nào hết.
Anh lễ phép nhìn về ông mỉm cười, làm như không nhìn thấy sắc mặt của ông đã biến thành màu đen cứng ngắc kia. Úc Linh thì càng rõ hơn, kéo Hề Từ về phía giang Vũ Thành gọi một tiếng ba, rồi sau đó lại kéo anh ngồi xuống, nhìn rất ung dung.
Giang Vũ Thành, “….”
Thư ký Lý, nói thầm, “Đại tiểu thư cô thực sự bình tĩnh được thế sao? Nói xem nam nhân hoang dã này là ai?
Giang Vũ Thành hít sâu một hơi, cố sức để mình bình tĩnh hơn, hiếm khi nào được ăn bữa cơm với con gái, cũng không muốn ngay từ đầu biến không khí thành cứng ngắc, nên hỏi, “Úc Linh, vị tiên sinh này là ai?” Trong lòng thì giận tím mặt, thằng nhóc hoang từ đâu tới thế? Cũng dám quyến rũ con gái ông à?
Ánh mắt Giang Vũ Thành sắc bén lần lượt đánh giá con gái với thằng nhóc hoang đang ngồi, phát hiện ra vẻ mặt của nó vẫn thong dong, vẫn duy trì vẻ lễ phép có thừa, thậm chí còn nhìn ông mỉm cười nữa, cũng chẳng có thái độ lo sợ bất an gì, thoạt nhìn giống thằng nhóc mặt trắng, trong lòng lại càng không ưng.
“Ba, anh ấy tên Hề Từ ạ” Vẻ mặt Úc Linh trịnh trọng, cũng không đi lòng vòng, mà đi thẳng vào vấn đề ngay, “Là chồng của con, chúng con kết hôn rồi ạ”
Giang Vũ Thành, “…”
Thư ký Lý, “…..”
Quả nhiên Giang Vũ Thành và thư ký Lý bị cô ném quả đạn đầu váng mắt hoa. Cái kiểu một lời chưa nói mà đã kết hôn rồi là hành vi gì thế? Đại tiểu thư cô đừng có khùng như vậy mà!