Xoạt một tiếng, bức màn bị rơi ra, thoáng chốc trong phòng hơi tối trở nên sáng sủa hẳn, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, không khí nóng bức của mùa hè cũng theo đó mà tiến vào.
Úc Linh đứng ở trong phòng khách sạch sẽ, nhìn bài trí đồ vật quen thuộc trong phòng, còn có các hình vẽ đủ kiểu xấu xí loang lổ trên tường, trí nhớ như thủy triều chảy ngược, nháy mắt như trở lại 5 tuổi trước đây, cô và mẹ sống cuộc sống thường ngày trong này.
Cô từ nhỏ đã là một đứa bé ít nói, không giống những đứa trẻ tràn đầy tinh lực khác, dường như rất ít khi ra ngoài chơi. Ngày nào cũng từ nhà trẻ về đến nhà, mẹ đã nấu ăn trong bếp, cô không có chuyện gì thì lấy cọ màu vẽ trên tường trắng tinh. Mẹ nhìn thấy, vội cười mắng một câu, nhưng trong giọng nói không bực bội, mà cô cho đến tận giờ vẫn không sợ, cứ vừa đứng xa vẽ loạn trong nhà.
Lúc đó mẹ nói đợi sau này cô vẽ hết lên tường nhà, thì sẽ gọi người đến quét sơn lại một lần nữa.
Nhưng ai ngờ, cô vẫn còn chưa vẽ hết tường nhà thì mẹ mất rồi, cũng không có ai bảo sau này tìm công nhân đến quét sơn lần nữa, từ đó cô cũng không trở lại lần nào.
Mười năm trôi qua, tuy Giang Vũ Thành cố sức che chở cho nơi này, khiến nó vẫn duy trì bộ dạng lúc Úc Mẫn Mẫn còn sống, chỉ chuyển một số vật phẩm riêng tư dễ vỡ đi mà thôi, còn không tu sửa nữa, nhà trọ nhỏ này thoạt nhìn vẫn có vẻ cũ như trước, không những có đồ đạc, còn có một số ít góc nhà lộ ra vắng vẻ trống rỗng lạnh lùng.
Giang Vũ Thành từ lúc bắt đầu giật tấm màn ra, cũng tương tự lâm vào thế giới của mình, ông đứng dựa người vào trước quầy rượu, một tay nhẹ nhàng vuốt lên mặt bàn, vuốt ve một đồ trang sức thủy tinh bằng da, thần sắc hơi mê muội hoài niệm, rõ ràng đang chìm trong chính ký ức của bản thân.
Hai cha con do vì trở lại nơi quen thuộc mà có nhiều cảm xúc, chỉ có Hề Từ là không có cảm giác gì nhiều, nhưng anh vẫn tò mò. Anh biết đây là nơi Úc Linh ở trước đây, sau khi cô sinh ra đều ở nơi này, mãi cho đến khi cô được 5 tuổi. Vậy Úc Linh trước 5 tuổi có bộ dáng thế nào?
Anh đã từng gặp cô lúc 3 tuổi, khi đó cô chính là một người hay nói, cứ một mình nói liên tục không yên, nói cái gì mà cha cô, lại nói tới mẹ cô, rồi nói tới ông ngoại bà ngoại của cô, nói đến dì dượng của cô, và một số ít các bạn nhỏ chơi đùa cùng nhau nữa, lúc đó trong cô đều ngập tràn cuộc sống.
Cứ thế có thể phỏng đoán, lúc đó cô được Úc Mẫn Mẫn chăm sóc rất tốt, cho dù Úc Mẫn Mẫn và Giang Vũ Thành ly hôn, cô vẫn là một đứa bé hạnh phúc, Giang Vũ Thành cũng không thiếu sót trong quãng thời thơ ấu của cô, mà làm hết trách nhiệm của một người cha.
Vậy còn sau 3 tuổi thì sao? Nghĩ đến đây, trong lòng Hề Từ thở dài.
Lúc 3 tuổi cô gặp được anh, anh lúc đó vì một kiếp nạn mà bị thương nặng, vừa khôi phục linh thức, do thương thế quá nặng, không thể khống chế nổi yêu tính của mình. Sau đó lại bởi vì máu của cô, anh cố ép khắc chế yêu tính trong cơ thể mình, khôi phục chút tỉnh táo. Đợi sau khi đưa cô về nhà bình an, lại do dưỡng thương, nên nhiều năm không rời khỏi sơn cốc, vì thế cho đến tận giờ anh mới biết được mình trước đây rốt cuộc đã bỏ lỡ cái gì.
Nhìn những bức vẽ xấu xí trên tường, vẽ loạn không theo cái gì cả, có thể thấy lúc ấy cô mới bướng bỉnh làm sao, trong mắt bất giác hơi thấy buồn cười. Ánh mắt lướt qua cả căn phòng, cuối cùng dừng lại ở trước một gian phòng.
Úc Linh chỉ hoài niệm một lúc, rồi bình phục trở lại. Tuy cách xa hơn mười năm mới trở lại nơi này, nơi đây gợi lên trong cô rất nhiều kỷ niệm lúc nhỏ, nhưng cô vẫn nhớ rõ mục đích tới đây hôm nay của mình, ngẩng đầu nhìn Hề Từ, thấy anh nhìn về phía một gian phòng thì kéo anh qua.
Sau khi đẩy cửa ra, xộc tới là mùi ẩm mốc lâu ngày khó chịu, Úc Linh lấy tay bịt mũi, cùng anh tiến vào.
Sau khi bật điều hòa trong phòng lên, cô nói húng hắng, “Phòng này là phòng ngủ chính, trước đây em và mẹ đều ngủ ở nơi này. Lúc trước e 5 tuổi vẫn cùng mẹ ngủ, mẹ sợ em ngủ một mình sợ hãi, nên vẫn ngủ cùng em, đợi sau khi em lên tiểu học mới để em ngủ một mình…”
Nói đến đây giọng cô chợt trở nên nghẹn lại, cho dù đã hơn mười năm, cái chết của mẹ vẫn khiến cô đau lòng khổ sở.
Hề Từ đứng cạnh nghe cô nói, vừa đánh giá căn phòng ngủ chính này, ngoài các loại đồ đạc trong nhà ra thì vốn chẳng còn bài trí gì cả, rất gọn gàng, rõ ràng là được Giang Vũ Thành dọn đi hết rồi, song trên giường chăn chiếu đều còn và sạch sẽ, rõ ràng là thỉnh thoảng vẫn có người đến đây nghỉ ngơi.
Hề Từ đi một vòng, lúc đi đến trước cửa sổ, ở đó có một quyển văn xuôi của tác giả đương đại. Anh cầm lấy, vừa lật một cái thấy bên trong có một dòng chữ trên sách, dòng chữ trên sách là tự viết, bên trên trích viết một dòng thơ mềm mại, phía dưới ký tên Úc Mẫn Mẫn, nét chữ xinh đẹp, nghĩ tới chắc lúc Úc Mẫn Mẫn còn sống vẫn hay lật xem.
Úc Linh đi cạnh anh, vừa nhớ lại trước đây vừa nói, “Thấy sao?”
Hề Từ nhìn nhìn, hạ giọng bảo, “Chúng ta tới không phải lúc, chắc là tối đến hay hơn”
Úc Linh a một tiếng, liếc mắt nhìn ánh nắng xiên qua cửa sổ, bất giác hiểu ra, trên mặt tự dưng lộ ra nụ cười vui sướng, cười tươi bảo, ‘Vậy được, chúng mình cùng đợi tới tối đi”
Hề Từ cười lên tiếng đáp, sau đó quay đầu nhìn về phía cửa.
Úc Linh quay đầu lại, chỉ thấy cha cô không rõ đi vào từ lúc nào, đứng ở đó dùng loại ánh mắt đầy ý tứ cảm xúc nhìn họ, bộ dạng ấy có vẻ bị bệnh thần kinh nặng, nếu lúc nhát gan, chắc chắn sẽ bị ông dọa mất.
May mắn tuy Úc Linh sợ quỷ, nhưng lá gan cũng không nhỏ, thấy cha cô như vậy, ngoài cảm thấy ông ấy không giống người bình thường ra, thì cũng không đáng sợ cho lắm, chỉ trong lòng hơi thấy khó khăn, cứ cảm giác như ba cô có thể cướp giật thứ gì đó của cô bất cứ lúc nào, thật sự chỉ muốn ông ấy ra ngoài thôi.
Hề Từ mỉm cười chống đỡ, với cha vợ, tuy không tự giác lấy lòng ông, nhưng cũng không cố tình chọc giận ông. Thấy hai người đi ra, Giang Vũ Thành nhìn họ chằm chằm, cất lời hỏi, “Nhìn ra cái gì hả”
Úc Linh không hé miệng, không muốn đáp lại ông. Hề Từ cũng nhìn ông cười, cũng không mở miệng đáp lại.
Giang Vũ Thành thấy thế, mấp máy môi, trở lại phòng khách, lấy một bình rượu từ trong quầy ra, sau đó lấy ra ba chén rót rượu vào, đặt hai chén sang một bên, rồi ngồi lên ghế salon uống chậm rãi, ra bộ hôm nay ông rất thong thả, không vội.
“Ba à, con không uống rượu đâu” Úc Linh hơi bị áp lực đối với rượu, “Hề Từ cũng không uống rượu đâu ạ”
Hề Từ thấy cô cứ nhìn mình chằm chằm, nhớ tới lúc ở thị trấn trước, tuy biết cô vẫn hiểu nhầm cho tới bây giờ, cũng khó mà nói được gì, chỉ đành gật gật đầu với cha vợ.
Giang Vũ Thành hừ một tiếng, rõ ràng cảm thấy khinh thường chuyện đàn ông không uống rượu có còn là đàn ông không nữa? Nhưng thấy con gái rượu che chở cho anh thì thực ra chẳng dám nói gì.
Úc Linh đi rót hai chén nước lọc, một chén đưa cho Hề Từ, hỏi, “Ba à, hiện giờ sớm, chừng nào thì ba đi về?”
Giang Vũ Thành im lặng ử một câu, bảo, “Đêm nay ba nghỉ ở đây” Nơi đây có quần áo của ông, thỉnh thoảng ông không có việc gì thì đều tới đây nghỉ ngơi. Đây là muốn tận mắt nhìn xem bọn chúng định làm gì đây mà?
Úc Linh quay đầu nhìn Hề Từ, Hề Từ nhìn lại cô mỉm cười. Úc Linh bất giác thấy hơi lo lắng, nói, “Đi, anh đi tìm chỗ anh thích nghỉ đi” Sau đó nói với Hề Từ, “Hề Từ à, mình đi quét tước vệ sinh sạch đi”
Hề Từ uống xong nước, nói một câu được, rồi xắn tay áo cùng cô dọn dẹp vệ sinh.
Thực ra trong phòng rất sạch sẽ, Giang Vũ Thành cũng không cho ai đặt chân đến đây, cũng không muốn nơi này bị bẩn, tự mình quét tước đúng giờ, nhưng ông là một người đàn ông, hơn nữa từ bé đã được sống trong môi trường giàu có, đã bao giờ làm chuyện thế này đâu, hơn nữa lại bận công việc nên có nơi cũng không quét hết được.
Giang Vũ Thành thấy hai người làm khí thế ngất trời, nhìn họ chằm chằm một lúc, bất giác một cơn tức giận ngập tràn không ép lại được. Đây là làm vệ sinh đó sao, rõ ràng là ở trước mặt ông thế này phải chịu ơn rồi chứ, nhìn cái thằng nhóc thối kia ở trước mặt con gái rượu của ông săn sóc mọi thứ thật khó chịu quá đi.
Uống cạn ly rượu, mắt ông đục ngầu, đi thẳng vào phòng ngủ chính, đóng cửa lại.
Úc Linh làm mặt quỷ về phía chiếc cửa đóng lại, nói với Hề Từ, ‘Đừng để ý đến ông ấy, thời kỳ mãn kinh của ông ấy tới rồi, nhìn ai cũng chẳng thuận mắt cả”. Không, chỉ là vì con rể ông ấy không vừa mắt thôi.
Trong lòng Hề Từ hiểu rõ, trên mặt lại cười tủm tỉm đáp một câu, vốn chẳng để tâm tình của cha vợ vào mắt. Dù gì thì anh sống với Úc Linh, cũng không phải sống với cha vợ khó chơi, trong lòng ông ấy khó chịu, thì mặc ông ấy sầm mặt cũng coi như không có gì.
Sau khi quét tước phòng ở sạch sẽ, Úc Linh và Hề Từ đi tới cái chợ nhỏ gần đó mua đồ ăn, định đêm này ở đây giải quyết. Tuy phòng ở đã lâu không có ai ở, nhưng Giang Vũ Thành vẫn duy trì bộ dạng vốn có của nó, nên trong bếp chẳng thiếu cái gì.
Lúc Hề Từ bận
rộn trong bếp, Úc Linh không có chuyện gì thì vào phòng nằm, cô thấy cha cô đang ngồi trên bậu cửa sổ, trước mặt còn để quyển sổ ghi chép, rõ ràng là đang xử lý chuyện ở công ty. Lúc này thần sắc ông lạnh lùng, nhìn có vẻ rất khó chịu, khiến người ra đầy áp lực.
Thấy cô tiến vào, thần sắc Giang Vũ Thành dịu đi mấy phần, cười bảo, “Lại đây ngồi đi, con đã lâu không trở lại, thấy có cảm giác gì với nơi đây không?’
“Lúc đó con còn nhỏ, cách xa lâu như thế, không có ấn tượng nhiều với nơi này lắm ạ” Úc Linh ngồi bên cạnh ông, thấy trong laptop đang mở video đối thoại, người đối thoại trong video là thư ký Lý thì không kìm được bảo, “Ba vẫn bận việc như vậy à?’ Trong trí nhớ của cô, cứ như ba cô chẳng lúc nào có thời gian vậy, cả ngày cứ đến đi tới tập đoàn Giang thị, chưa từng buông thả cho bản thân mình nghỉ tý nào.
Giang Vũ Thành nhìn cô một cái, nở nụ cười không rõ ý tứ, nói, “Ngoài công việc ra, bình thường ba cũng chẳng có chuyện gì để làm cả” Nói xong, ông lại gõ một hàng chữ trên bàn phím, không để ý nói, “Ba bán mạng cho Giang thị 20 năm, Giang thị chính là lo lắng của ba, điều này chỉ cần có lo lắng thì mặc kệ chuyện của người khác, chẳng ai dám phản đối cả, thậm chí cũng không ai dám bức mình làm chuyện mình không thích, có phải thế không?”
Úc Linh nhớ tới cuộc sống mười mấy năm này của ba cô, trong đầu hơi khó chịu, bảo, “Vậy ba phải giữ gìn sức khỏe cho tốt, sau này con sẽ sinh cho ba một đứa bé xinh đẹp để ba bế, từ gien của con và Hề Từ, chắc chắn con chúng con sẽ rất xinh đẹp”
Lúc đầu Giang Vũ Thành vui vẻ, sau đó thì chẹp miệng bảo, “Thôi bỏ đi, đừng có nói những thứ ta không thích nghe nữa, ta vẫn còn chưa chịu thừa nhận thằng nhóc thối kia đâu”
Thật vất vả nuôi con gái rượu khôn lớn lại bị thằng nhóc thối cướp mất, lại chẳng nói với người lớn trong nhà tiếng nào, ông hận là hận cái thằng nhóc thối kia kìa, đừng mong ông có thái độ hòa nhã nhé.
Hừ! Ông có nhiều tiền, có thể nuôi con gái rượu cả đời không sao, con gái rượu không lấy chồng cũng chẳng sao hết.
“Ba đừng ép quá, con và anh ấy đã đăng ký kết hôn rồi, ba không thừa nhận cũng đành chịu thôi” Úc Linh nói rất thờ ơ, “Nếu ba không thừa nhận thì đợi lát nữa con rể ba nấu cơm và đồ ăn thì ba đừng có mà ăn nhé”
Lúc này Giang Vũ Thành ngửi được mùi thơm bay ra từ bếp, mùi của tôm rim. Mùi đó thật sự thơm quá, chỉ ngửi thôi mà nước miếng đã chảy ra rồi, vô cùng kích thích người thèm ăn.
Sau đó ông lại nghe thấy con gái rượu nói, “Vừa rồi chúng con đi mua đồ ăn, có mua cho ba một chiếc bánh mỳ không đường, coi như làm bữa tối của ba đi. Làm người phải có cốt khí, ba ba à, con xem trọng ba lắm đó”
Con gái bất hiếu!
Giang Vũ Thành suýt nữa bị đứa nhỏ làm cho tức chết, thấy cô thản nhiên đứng lên rời đi, luyến tiếc mắng mỏ, chỉ đành tức một mình.
Sau khi Hề Từ nấu xong, Úc Linh bưng thức ăn đặt lên bàn, thấy ba cô từ trong phòng đi ra, thì quay đầu nói với Hề Từ, “Hề Từ à, cơm nấu ngon lắm sao?”
“Ngon lắm”
Úc Linh cất tiếng vui sướng, tốt xấu cũng không thật sự để Giang Vũ Thành ông phải gặm bánh mỳ không đường vô vị, kéo ông ngồi, coi như nể mặt ông, đỡ cho ông phải mất mặt trước Hề Từ, thật sự tức đến mức mà khóa mình trong phòng gặm bánh gì đó.
Giang Vũ Thành thấy con gái rượu tự mình kéo tay mình ngồi, trái tim đều mềm xuống, cảm thấy đứa con gái rượu này vẫn thương người cha như ông này nhất.
Sau khi ăn cơm chiều xong, hai cha con Úc Linh và Giang Vũ Thành ngồi trên ghế salon pha trà, Hề Từ thì chịu khó dọn bàn ăn và bát đĩa, trong bếp vang lên tiếng vang chạm lanh canh của bát đĩa và nước rửa, Giang Vũ Thành nhíu mày, quay đầu nhìn con gái rượu đang nằm vùi trên ghế salon vui vẻ uống trà, đột nhiên cảm thấy Hề Từ thoạt nhìn không còn đáng ghét như trước nữa.
Tuy con gái rượu mình tốt, cho dù lười như heo thì người làm cha cũng chẳng thấy sao, dù gì thì ông nuôi rất tốt, chẳng ai dám nói tới con gái của ông cả. Nhưng so với lúc ông kết hôn với Úc Mẫn Mẫn hạnh phúc ngọt ngào, Mẫn Mẫn làm việc nhà gọn gàng, lại rất chịu khó đáng yêu, khác hẳn bộ dạng lười nhác của con gái rượu này, suy bụng ta ra bụng người, cảm thấy thương cho một người đàn ông có một người vợ lười đến thế, cũng hơi thấy cảm thông.
Đợi Hề Từ bưng một đĩa hoa quả đã gọt xong ra, Giang Vũ Thành hắng giọng nói, “Lại đây cùng ngồi đi”
Hề Từ không ngờ tới ông ấy luôn áp dụng chính sách không nhìn thì người cha vợ này lại chủ động cất lời, hơi nhíu mi, cũng không cự tuyệt ngồi xuống cạnh úc Linh.
Sau đó lại thấy thần sắc của Giang Vũ Thành khó có được chút dịu hẳn đi, mũi không phải mũi, cảm xúc biến hóa cực nhanh. Trong lòng anh thấy buồn cười tự dưng nhìn ra nguyên nhân cảm xúc biến hóa cảu Giang Vũ Thành, nhưng vậy thì đã sao? Vẫn yên ổn như cũ ngồi cùng vợ mình ân ân ái ái.
Đêm dần buông, mãi cho đến khi Úc Linh thấy hơi buồn ngủ, Hề Từ mới vỗ vỗ cô bảo, “Úc Linh, về nhà”
Úc Linh ngáp một cái, xoa mắt, mang theo giọng nói khàn khàn hỏi, “Có thể về được rồi ư?”
“Ừ” Hề Từ cười đáp, vừa giúp cô đứng lên dựa vào người, nói với Giang Vũ Thành đối diện, “Ba à, con và Úc Linh về trước nhé”
Giang Vũ Thành giật giật, cổ hơi lên men, thản nhiên đáp.
Úc Linh đi vào phòng vệ sinh vã nước lên mặt cho tỉnh, nhìn mình trong gương vẫn không kìm được nhếch mếp lên cái, sau đó mặt không đổi cong môi lên, lau sạch nước rồi ra khỏi phòng vệ sinh.
Lúc đi ra vẫn thấy ba cô ngồi như cũ nhìn họ chằm chằm, qua một buổi tối, vẫn cứ nhìn đăm đăm, sự dẻo dai của ông khiến Úc Linh chẳng biết nói gì cho đúng, nhưng trong lòng nhận định ba cô đúng là sau khi mẹ cô mất, thật sự biến thành một kẻ bị bệnh thần kinh, không rõ mẹ nhìn thấy ông, có thể mắng ông không nữa.
“Ba à, chúng con đi nha, lần sau lại tới ạ” Úc Linh kéo tay Hề Từ vẫy tay về phía ba cô. Thấy hai người thực sự đi rồi, Giang Vũ Thành nhíu mày, đứng ở cửa sổ, nhìn chiếc xe trong gara dưới lầu, đột nhiên hơi không xác định đứng lên, hay là ông nghĩ sai rồi?
Mãi cho đến khi xe rời khỏi tiểu khu, ông mới quay đầu nhìn vào phòng ở rất lâu, mấp máy môi, bất kể có phải nghĩ sai không, vẫn không dao động quyết định của ông như cũ.
Ông rất khát vọng nhìn thấy bà, bất kể bà là người hay quỷ, ông đều muốn nhìn thấy bà!
**
Ngồi vào xe, Úc Linh ngáp một cái nói hơi khàn, “Vừa rồi sắc mặt ba rất kém, em rất lo cho ông ấy không rõ ông ấy có làm ra chuyện gì không nữa”
Phát hiện đợi cả một tối mà bọn họ không làm gì hết, khiến ông vô cùng thất vọng, loại cảm thụ chênh lệch này dĩ nhiên trào lên tức giận. Giang Vũ Thành cuối cùng tuy vẫn không biểu hiện ra cơn tức, nhưng đột nhiên bộc lộ khí thế này, cũng khiến Úc Linh hơi có chút bị áp lực.
Hề Từ cười bảo, “Em yên tâm đi, hiện giờ ông ấy cũng không làm gì đâu”
Úc Linh ngẫm nghĩ, hiểu lời anh nói, “Ba ba làm việc thích chen ngang, nhưng v’ới chuyện của mẹ thì rất thận trọng, không có vẹn toàn và chuẩn bị chắc chắn, ông ấy không dám mạo muội làm ra cái gì đâu” Nói xong thì hỏi, “Đúng rồi, ở đó có hồn phách của mẹ không?”
“Có, có hai phách” Hề Từ khẳng định.
Vẻ mặt Úc Linh vui sướng, “Đã thu rồi?”
“Ừ, thu được vào trong pháp khí dưỡng hồn rồi” Hề Từ mỉm cười bảo.
Nghe đến đó, Úc Linh không kìm được cười tươi tỉnh. Mệt cho cha cô đêm nay cứ nhìn chằm chằm vào họ, muốn nhìn chút họ làm cách nào gặp hồn, nếu không có pháp khí dưỡng hồn của Mễ Thiên Sư gửi tới, Hề Từ định thu tập hồn phách tách ra của mẹ cô quả thật cũng giống y tối qua vậy, dùng cái gì mà môi giới dẫn đường mới dẫn được vào, nhưng sau khi có pháp khí dưỡng hồn, tàn hồn tàn phách sẽ bị thu hút, tự động chui vào, vốn không cần con người tác động tới.
Vì thế, mặc kệ Giang Vũ Thành trông chừng họ cả tối nhưng lại không nhìn ra cái gì cả. Tuy khả năng ba ba đã đoán ra chuyện họ đang làm, nhưng Úc Linh tạm thời vẫn không muốn làm rõ, không phải không tin mà cảm thấy bất kể là gặp được ông ngoại hay mẹ vẫn lộ ra một kiểu cổ quái, càng ít người biết chuyện này càng tốt, cũng coi như là một sự bảo vệ đi. Hơn nữa thấy cha cô sau khi mẹ cô mất có nhiều hành động làm loạn, cô thực sợ đến lúc đó cha cô sẽ gây ra chuyện điên cuồng gì đó mất.