NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
Chương 1: Xuyên không đến chiến trường Tu La
***
"Ta và ngươi vốn không có tình cảm nam nữ, hôn ước của chúng ta nên kết thúc ở đây đi!"
Giọng nam sắc bén giống như một cây kim thép chui vào màng nhĩ, đâm vào đầu Lâm Tùy An, làm cổ họng cô tràn ra mùi rỉ sắt.
Cái...!quái gì thế?
Bóng đen giống như một tấm vải chậm rãi kéo ra, vị trí trước mặt cách đó hai mét có một bóng người, thân hình người nọ mông lung không rõ ràng, ước chừng có thể nhìn ra là hắn đang mặc một bộ đồ màu trắng như áo choàng tắm, đứng cách xa như vậy cũng có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề dồn dập, giống như một con lừa vừa gào thét vừa chạy xong tám trăm mét.
Lòng bàn tay phải truyền đến cảm giác như chạm vào dị vật, Lâm Tùy An phát hiện tay phải của mình đang đỡ một khối đá thô ráp cao gần bằng nửa người, trên mặt đá bị phủ một lớp rêu xanh đậm, xúc cảm trơn nhẵn lạnh lẽo, hình dạng đá thô ráp rất giống với những tảng đá hồ vườn cổ xưa mà trước đây cô thấy khi đi du lịch trong vườn Tô Châu.
Ôi chao?
Người đàn ông hít sâu một hơi, giọng nói hạ thấp vài phần: "Tâm ta đã quyết, ngươi đừng nên dây dưa với ta nữa!"
Lâm Tùy An lau "rêu" trong tay, màu xanh đậm ướt sũng tràn ra trong lòng bàn tay, là thật, đá ở phương bắc sẽ không mọc rêu cho nên đây có lẽ là phía nam? Cô lại nhéo nhéo ngón tay mình, thế mà lại phát hiện trên bàn tay mình có vết chai thật dày, đã thế ngón tay còn thon dài, khớp xương rõ ràng, hoàn toàn khác biệt với bàn tay múp thịt của mình trước đây.
Giọng nam nhân lại thấp xuống vài phần: "Tô mỗ đã tìm được ý trung nhân, cả đời này chỉ nguyện ở bên nàng, cùng nhau bạc đầu, nếu ngươi thật lòng với ta thì càng phải nên thành toàn cho ta."
Ánh mắt Lâm Tùy An chuyển đến trên người nam nhân áo trắng, ánh mắt dần dần thích ứng với ánh sáng lờ mờ trước mắt.
Người đàn ông không mặc đồ ngủ mà mặc chiếc áo cổ tròn màu trắng, bên hông buộc thắt lưng lỏng lẻo, búi tóc cao, khuôn mặt trắng nõn, gương mặt nhìn cũng không đến nỗi nào.
Nơi họ đang ở là một khu vườn cổ kính, xa xa có thể nhìn thấy mái hiên màu đen, một ngọn đèn trúc treo dưới mái hiên, ánh nến đung đưa trong không khí ẩm ướt cùng với hương thơm ngọt ngào thoang thoảng, mùi không khí rất lạ lùng.
Bầu trời đêm như mực, không có mặt trăng, một vài ngôi ánh sao lấp lánh ánh sáng cô đơn.
Lâm Tùy An theo thói quen đẩy sống mũi một chút, không đụng phải khung kính, đôi mắt cận thị ba trăm độ của cô thế mà lại có thể nhìn thấy cực kỳ rõ ràng đến thế?
Hai hàm răng Lâm Tùy An đánh cập vào nhau một cái, quả nhiên, lúc sắp chết cô đã đụng phải cái tình tiết cẩu huyết nhất...!cô xuyên không rồi.
Không biết là xuyên vào lịch sử, xuyên vào thế giới hư cấu, xuyên vào trò chơi, hoặc hay xuyên vào sách đây...!dù là gì thì ít nhất cũng phải có một hệ thống chứ nhỉ.
Anh hệ thống? Ba ba hệ thống? Ông nội hệ thống? Tổ tông hệ thống?!
Macabaca? Mikamaka?
Lâm Tùy An thử các loại tư thế kêu gọi nhưng thật đáng tiếc, không có bất kỳ phản ứng nào, trong lòng cô đột nhiên lạnh đi một nửa, ở thời đại này nếu xuyên không nhưng không có hệ thống ràng buộc thì tám chín phần mười là chế độ HARD rồi.
"Lâm tỷ tỷ chớ trách Tô Lang." Một giọng nữ thanh thúy vọt tới trước mặt Lâm Tùy An rồi quỳ xuống, khiến Lâm Tùy An giật thót.
Nữ tử trên mặt đất thân hình yểu điệu, cúi đầu, bả vai yếu ớt khẽ run rẩy lộ ra gáy trắng như ngọc, khóc đến đến mức không thở nổi: "Đều là ta không tốt, là ta một bên tình nguyện, là ta bị tình làm mê muội, ta không nên chia rẽ Lâm tỷ tỷ và Tô lang, hu hu hu"
Lâm Tùy An: "..."
Chờ đã, em gái này thoạt nhìn cũng non qua rồi, nhìn dáng vẻ hẳn là chỉ mới mười bốn tuổi thôi? Trẻ vị thành niên sao?
"Không trách Khấu Nhi, đều là lỗi của ta!" Nam nhân áo trắng vừa rồi còn nghĩa chính nghiêm từ đột nhiên thay đổi ngữ khí, giọng nói tràn đầy thâm tình: "Là ta nhất kiến chung tình với muội, là ta không tự kiềm chế tình cảm cho nên mới phụ lại tình nghĩa của Lâm nương tử, hôm nay cho dù muốn chém muốn giết gì ta cũng đều chấp nhận!" Hắn cầm hai tay cô Khấu Nhi kia lập tức rơi lệ: "Khấu Nhi vô tội, hu hu hu"
Khấu Nhi bị hắn làm cho cảm động, nước mắt ào ào rơi xuống: "Khấu Nhi dù sinh dù tử cũng đều nguyện ý đi theo Tô lang, nếu Lâm tỷ tỷ muốn chàng đền mạng thì Khấu Nhi cũng nguyện đi theo Tô lang đến Hoàng Tuyền làm một đôi quỷ phu thê."
"Khấu Nhi, chúng ta sống cùng giường, chết cùng huyệt!"
"Tô Lang, có những lời này của chàng, cả đời này của Khấu Nhi vậy là đủ rồi!"
"Khấu Nhi, hu hu hu..."
"Tô Lang, hu hu hu..."
Lâm Tùy An: "..."
Nàng đã nói gì đâu, hai người này sao lại muốn chết rồi?
Tình huống trước mắt hiển nhiên là tình huống rất thường thấy, là một mối quan hệ tay ba, vị Tô Lang này đính hôn với "Nguyên chủ" trước, sau đó lại đi yêu Khấu Nhi, cho nên muốn hủy hôn ước...!quả nhiên là chế độ HARD.
Vừa mở màn đã là chiến trường Tu La rồi.
Lâm Tùy An hắng giọng, "Hai vị...." lời còn chưa dứt thì một mùi rỉ sét cay cay xông thẳng vào cổ họng, phụt một tiếng phun ra một ngụm máu, hai chân mềm nhũn ngồi phịch trên mặt đất.
Tô Lang và Khấu Nhi giống như hai con gà con bị bóp cổ, bỗng nhiên không có động tĩnh gì.
Bản thân Lâm Tùy An cũng bị dọa đến ngây người, cô ôm ngực một lúc lâu cũng không dám nhúc nhích.
Thân thể này ổn không thể, không phải vừa mới xuyên không đã chết rồi đó chứ?
"Lâm nương tử!" Đột nhiên có một người đàn ông khác lao ra vội vàng chạy đến đỡ Lâm Tùy An, hét lớn: "Tô Thành Tiên, chẳng lẽ ngươi muốn bức nàng chết đi sao?!"
Lâm Tùy An khiếp sợ: Người anh em, anh lại là ai nữa thế?!
"Không sao chứ?" Người đàn ông có gương mặt hình chữ quốc, giọng nói cực kỳ to, lông mày rậm mắt to, bàn tay vừa dày vừa rộng, bóp đến mức khiến bả vai Lâm Tùy An đau nhức.
"Huynh trưởng, sao huynh lại...!chẳng lẽ huynh đối với Lâm tỷ tỷ..." Khấu Nhi che miệng ngạc nhiên hét lên.
Lâm Tùy An: Cứu mạng! Không phải là mối quan hệ tay bốn đó chứ?!
Bàn tay bóp bả vai Lâm Tùy An chợt dùng sức, đau đến mức Lâm Tùy An hít sâu một hơi, máu còn xót lại trong miệng sặc đến mức khiến cô ho khan.
"Vết thương cũ của ngươi tái phát, ta đưa ngươi về." Giọng to nâng Lâm Tùy An dậy đỡ cô đi về phía trước, sức mạnh bàn tay kia thay vì nói là đỡ về thì chi bằng nói là áp tải.
"An Nương." Giọng nói của Tô Lang có hơi hốt hoảng: "Không thể tưởng được ngươi và Mạnh huynh lại..."
Lời này vừa nói ra, Lâm Tùy An không khỏi rùng mình một cái, "giọng to" dừng chân quay đầu lạnh lùng nhìn Tô Thành Tiên: "Mạnh Mãn ta không giống ngươi!
*
Lâm Tùy An đi theo sau anh trai Mạnh Mãn này, trong bóng tối vội quan sát hoàn cảnh xung quanh, khu vườn này rất lớn, đi nửa ngày cũng không nhìn thấy tường viện, nền hành lang bằng gỗ lơ lửng được nâng lên bằng cột gỗ, bước đi trên đó phát ra tiếng rắc rắc, hai bên trồng hai hàng cây xanh đan xen với nhau, nếu ban ngày ngắm cảnh thì hẳn là sẽ có nhã thú của vườn hoa Giang Nam, nhưng vào ban đêm thì chẳng khác gì nhà ma.
Mạnh Mãn không nói lời nào, chỉ lo buồn bực bước đi, Lâm Tùy An mới đến không hiểu nhiều cũng không dám tùy tiện mở miệng, dọc đường hai người đều im lặng cho đến khi bước tới trước một sương phòng.
"Lâm nương tử, nghỉ ngơi sớm một chút đi." Mạnh Mãn nói xong đoạn rời đi thì Lâm Tùy An đã vội gọi lại.
"Cái đó...!Vết thương này của tôi thực sự không sao đó chứ? "
Lâm Tùy An cực kỳ không yên tâm, ngực cô vẫn còn đang mơ hồ đau nhức, nếu là kịch bản võ hiệp thì nói không chừng lại bị nội thương hoặc trúng độc.
Nếu là kịch bản tu tiên thì rất có thể là linh mạch bị tổn thương, hoặc nếu là kịch bản trò chơi thì là hệ thống đều bị phong ấn.
Tóm lại, có rất nhiều khả năng cực kỳ phong phú.
"Đại phu đã nói rồi vết thương cũ của ngươi chưa lành, tâm tư lại uất ức, cần tĩnh dưỡng." Mạnh Mãn dừng lại một chút giương mắt nhìn Lâm Tùy An, đôi mắt đen đến dọa người: "Lâm nương tử, đừng quên lời ta nói."
Lâm Tùy An im lặng nhìn anh ta, thầm nghĩ: Có thể cho tôi một gợi ý không?
Sắc mặt Mạnh Mãn không dễ nhìn lắm, phất tay áo rời đi.
Lâm Tùy An gãi gãi đầu, xoay người đẩy cửa đi vào phòng, tâm trạng cực kỳ khó diễn tả.
Nghe ý tứ này thì thật đúng là tình tiết tình cảm tay bốn rồi.
Căn phòng này lớn ngoài dự kiến, diện tích phải hơn tám mươi mét vuông, sàn gạch màu xanh không có một hạt bụi, giường gỗ dựa vào tường bên trái móc một bức màn vải, dưới cửa sổ bên phải ráp tám tấm chiếu tre hình vuông dày, phía trên đặt bàn gỗ lùn và hai tấm đệm hình vuông, trên bàn đốt nửa đoạn nến trắng, một bình nước sứ trắng và hai chén nước.
Ngay cả ghế dựa lưng cũng không có, chẳng lẽ là bối cảnh thời chiến quốc sao?
Lâm Tùy An lại nhìn quanh một vòng nhưng vẫn không có phát hiện gì mới, cô chậm rãi đi vào phòng, cởi giày trèo lên giường, ngáp một cái thật lớn.
Đến cũng đến rồi, đi ngủ trước đã.
Kéo chăn ra, một tấm gương đồng tròn rơi ra, mặt sau chạm khắc hoa văn tinh tế, cảm giác trơn nhẵn, hắn là thường xuyên được sử dụng.
Xuất hiện rồi! Đạo cụ quan trọng!
Lâm Tùy An mừng rỡ, vội vàng lật tấm gương để trước mắt, trong gương phản chiếu một đôi mắt, đột nhiên, chuyện cực kỳ thần kỳ phát sinh...!cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến ảo, giống như bị cưỡng chế chuyển sang một kênh khác...!ánh mặt trời sáng ngời bao phủ trên án gỗ thấp, trên bàn gỗ đặt một cái hộp gỗ nhỏ, trong hộp có một cây bút lông, ngoài ra còn có một cái túi vải nhỏ hình dải.
Trước mắt hoa lên, tầm mắt lại trở lại chiếc gương đồng, người trong gương dung mạo khác thường, lông mày giương lên, mắt phượng sơn mài, ngũ quan không dịu dàng như nữ tử mà có hơi sắc bén.
Lâm Tùy An nhéo nhéo da mặt, khuôn mặt trong gương nhướng nửa đuôi lông mày, mỉm cười.
Lâm Tùy An rất hài lòng, không thể tưởng tượng cơ thể này không chỉ gầy và gương mặt cũng khá đẹp trai.
Lâm Tùy An lật chiếc gương đồng qua lại để xem, cạnh và hoa văn đều vuốt ve một lần cũng không phát hiện ra cái gì