NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
*
Chương 12: Ngươi là hung thủ!
Mục Trung quả thực điên rồi, Lâm Tùy An nói muốn bắt hung thủ thật, lập tức vùng chạy theo, vốn tưởng rằng có thể có thu hoạch lớn, lại không ngờ người đầu tiên Lâm Tùy An đi tìm lại là Chu Đạt Thường.
Ánh mắt hắn nhìn Chu Đạt Thường chợt trở nên khó chịu.
Chu Đạt Thường bởi vì vụ án của La Thạch Xuyên nên vừa mới bị Trương huyện úy giáo huấn xong, nói rằng Tô thị đã phái người đến xác minh thân phận Tô Thành Tiên, nói bóng nói gió thúc giục hắn nhất định phải gạt bỏ mối quan hệ giữa Tô thị và hung thủ, đang lúc đau đầu, nghe Mục Trung đến thăm, tưởng rằng Mục công đếngiúp hắn giải quyết hậu quả, mừng khấp khởi chạy ra, vừa liếc mắt một cái đã đụng phải ánh mắt sắc bén của Mục Trung, sợ tới mức giật bán cả mình.
Lại nhìn sắc mặt Lâm Tùy An, tim gan Chu Đạt Thường cũng run rẩy, không hề báo trước nhớ tới câu "Người ta đao thớt chúng ta là thịt cả", cần cổ chỗ trước đây bị Lâm Tùy An bóp chặt lại bắt đầu mơ hồ đau đớn.
"Hai vị có việc gì thế?" Chu Đạt Thường thật hết sức cẩn thận hỏi.
"Ta muốn xem báo cáo khám nghiệm tử thi của Tô Thành Tiên." Lâm Tùy An nghĩ thêm gì đó, lại nói: "Đinh ngỗ tác có làm ở đây không?"
Chu Đạt Thường không hiểu nhìn Mục Trung, Mục Trung nhỏ giọng nói: "Tô Thành Tiên có thể không phải hung thủ."
Chu Đạt Thường vừa nghe thế thì vui quá trời, vội vàng sai người đi mời Đinh ngỗ tác lại, sau đó tự mình đi lấy báo cáo khám nghiệm tử thi đưa đến tay Lâm Tùy An.
Lâm Tùy An quét mắt nhìn báo cáo khám nghiệm tử thi, xét thấy năng lực đọc văn cổ của mình quá bi kịch, cho nên cũng chẳng phát hiện ra tin tức hữu dụng gì, không khỏi thở dài, nhưng lại làm Mục Trung và Chu Đạt thường cẳng thẳng vô cùng.
Mục Trung: "Thế nào?"
Chu Đạt Thường: "Tô Thành Tiên thật sự không phải hung thủ sao?"
Lâm Tùy An: "Chu huyện úy có thể nói chi tiết về sự phân bố đường nước ngầm ở huyện Nam Phố không?"
Chu Đạt Thường đương nhiên là đồng ta, tiện tay vẽ ra bản đồ phường đơn giản của huyện Nam Phố, vừa vẽ vừa giải thích: "Huyện Nam Phố có mười hai phường, hướng đông tây có hai con phố lớn, phân biệt là phố Lý Nhân và phố Tây Lộ, đều có kênh mương nước thải, hướng nam bắc có ba đường chỉ có đường Xuân Mãn có kênh mương nước thải, kênh mương nước thải nối liền nhau sông Tây Xuân quanh thành, tổng cộng có sáu lối ra, nhưng đủ cho một thân hình người lớn tiến vào dòng chảy của kênh rạch ngầm thì..." Hắn dùng bút vẽ một đường nét thuận theo chiều kim đồng hồ, xuất phát từ phường Thiên Độ, dọc theo đường Tây Lộ rẽ vào phố Xuân Mãn, vòng qua chợ Đông, tiến vào Phố Nhân, men theo phường Diên Nhân ra khỏi thành phố.
Lâm Tùy An: "Kênh mương phát hiện ra Tô Thành Tiên là ở đâu?"
Chu Đạt Thường chỉ vào điểm giao nhau giữa đường Đông Thành và đường Xuân Mãn.
Ngón tay Lâm Tùy An di chuyển trên bản đồ: "Nếu Tô Thành Tiên muốn ra khỏi thành thì hẳn là phải ra khỏi cửa phường Diên Nhân, vòng qua khu chợ Đông, phường Xuân Lộ, phường Lý Hồi của cửa Tây Trọng."
"Không đúng!" Chu Đạt Thường hét lớn: "Từ phường Diên Nhân đi ra thì vị trí Tô Thành ngã xuống trước chỉ có thể ở phường Diên Nhân hoặc phố Lý Nhân ở phía bắc chợ Đông, nhưng nếu là như vậy thì thi thể đã rời khỏi thành từ sớm, không thể nào lại lội ngược dòng nước xuất hiện trong kênh nước trên đường Xuân Mãn được."
"Vị trí hắn rơi xuống cống thoát nước không phải là phường Diên Nhân, mà là phường Thiên Độ." Lâm Tùy An nói.
Chu Đạt Thường: "Hả?!"
Mục Trung: "Phường Thiên Độ có một thư sinh tên là Vệ Lê, hắn nói rằng cả đêm mười lăm tháng tám đều ở bên Tô Thành, ngươi phái người đi điều tra hắn ta, và hỏi cả hàng xóm xung quanh nữa."
Chu Đạt thường trợn mắt há mồm một lúc lâu mới phục hồi tinh thần, vội gọi Lý Ni Lý dẫn vài gã Bất Lương chạy tới phường Thiên Độ.
Lý Ni Lý vừa đi, Đinh ngỗ tác đã đi vào như bóng ma.
"Đinh ngỗ tác, lúc ông điều trả tra thi thể Tô Thành Tiền có thấy chỗ nào bất thường không?" Lâm Tùy An hỏi: "Người không liên quan đến nguyên nhân cái chết cũng được."
Đinh ngỗ tác yên tĩnh một lát: "Có chứng thoát dương.
Cốc đạo vỡ tan, trước khi chết bị thương, vết thương mới, không quá hai canh giờ."
Lâm Tùy An: "Cốc đạo nằm ở đâu?"
Đinh Húc viết: "Chỗ bài tiết."
Mục Trung che mặt: "Nương ta ơi."
Chu Đạt Thường giật mình, lập tức hiểu ra, biểu cảm quái dị: "Cho nên Tô Thành Tiên là bởi vì cả đêm đều...!Cho nên buổi sáng ra ngoài chóng mặt hoa mắt run chân mỏi gối mới trượt chân rơi xuống cống thoát nước sao?"
"À, rất thích hợp với cách chết của hắn." Lâm Tùy An xoay người đi ra khỏi huyện nha.
Mục Trung đi sát theo sau, Chu Đạt Thường do dự trong chớp mắt, quyết đoán vứt bỏ cái báo cáo phiền phức kia, trở thành cái đuôi thứ hai của cô.
*
Kỳ thật khi nghe Vệ Lê nói ra chứng cứ Tô Thành Tiên không có mặt, Lâm Tùy An đã biết Tô Thành Tiên không phải hung thủ, cho nên cô nhất định phải đến huyện nha tìm Chu Đạt Thường và Đinh ngỗ tác tìm chứng cứ xác minh, chỉ vì trong lòng vẫn còn nghi ngờ.
Ngộ nhỡ Vệ Lê nói dối thì sao?
Lỡ như như chỉ là một người cùng họ tên thì sao?
Lỡ như Vệ Lê nhớ nhầm ngày thì sao?
Lâm Tùy An thật ra rất muốn từ bỏ điều tra vụ án, Tô Thành Tiên là một tên cặn bã, chết không đáng tiếc, hắn là hung thủ đối với tất cả nạn nhân mà nói có thể là kết quả tốt nhất.
Thế nhưng, cô không thích.
Cho dù Tô Thành Tiên là tra nam, cô vẫn không thích hắn bị vu oan trở thành kẻ giết người, hắn không thích việc để cho hung thủ thực sự tiêu dao ngoài vòng pháp luật, tự cho là thủ đoạn gây án của mình rất tài giỏi, làm ra vẻ vô tội.
Cây hoa quế trong nội viện La trạch không còn chủ nhân che chở, cánh hoa tàn phai, cánh hoa đầy đất, hương hoa yếu ớt dùng chút sức lực cuối cùng ngoan cường phiêu bạt trong gió, giống như chấp niệm cuối của La Thạch Xuyên đang liều mạng quấn lấy suy nghĩ của Lâm Tùy An vậy.
Ký ức của Tô Thành Tiên đã tẩy sạch hiềm nghi cho hắn, vậy thì ký ức của La Thạch Xuyên là muốn thể hiện điều gì cái gì?
Lâm Tùy An không dám vọng đoán, nhưng luôn có loại cảm giác không tốt, giống như chân tướng đằng sau cũng không phải là ý định của La Thạch Xuyên.
"Lâm nương tử, ngươi tới đây là vì..." Mục Trung suy đoán: "Hung thủ là người trong La trạch? Hắn vẫn còn ở La trạch sao?"
Lâm Tùy An không trả lời, cô đã đoán được thân phận hung thủ, nếu người nọ là hung thủ vậy thì tất cả những manh mối khó hiểu trước đây đều có thể giải thích rồi.
Tên của hung thủ đã có, chỉ là thiếu bằng chứng.
"Chu huyện úy, người phụ trách quét dọn nội thất La Thạch Xuyên đã đến." Lý Ni Lý mang theo một người hầu hơn năm mươi tuổi tới đây.
Lâm Tùy An gật đầu, lấy ra bản đồ hiện trường vụ án cất trong tay áo ra: "Vị trí đặt đồ trà này có gì khác so với lúc La gia chủ còn sống không?"
Người hậu nọ tỉ mỉ nhìn qua, lắc đầu nói: "Ngoại trừ vị trí lò gió có hơi lệch qua bên trái, thì không có gì khác biệt."
"Ngoại trừ ngươi, còn có ai quen thuộc với vị trí đặt trà cụ nữa không?"
"Gia chủ không thích tôi tớ động vào trà cụ của người, ngày thường cũng chỉ thích một mình uống trà, chỉ có người vô cùng thân cận mới biết."
"La gia chủ mỗi lần nấu trà xong đều sẽ dọn sạch lò gió sao?"
Người hầu lắc đầu: "Gia chủ sẽ để lại một ít bã than để giữ nhiệt cho lò."
Lâm Tùy An gật đầu, ý bảo tôi tớ rời đi, cầm bản vẽ đi dạo một vòng trong phòng, sau khi La Thạch Xuyên chết, La Khấu không hề di chuyển đồ đạc, chỉ lệnh cho tôi tớ dọn dẹp sạch sẽ, thu nhặt đồ dùng cá nhân của La Thạch Xuyên, thay cửa chính lại.
Nơi này gần như giống hệt hiện trường vụ án, trước mắt Lâm Tùy An mơ hồ hiện ra ảo ảnh lúc đó:
La Thạch Xuyên ngồi trên vũng máu dựa vào cửa...!chốt cửa bị gãy, thi thể La Thạch Xuyên ngã xuống đất...!Mạnh Mãn xông vào dập đầu khóc lớn...!La Khấu nhào vào người a gia, tay đầy máu...
Lâm Tùy An nhắm mắt lại, lần nữa xem xét cánh cửa mới thay.
Độ dày, chiều cao, vật liệu, hoa văn, chấu cửa gần như giống như cửa ban đầu, nhưng không có rãnh nhỏ.
Quỷ kế lớn nhất trong vụ án này chính là phòng kín, cũng là nơi hung thủ lưu lại nhiều manh mối nhất.
Lâm Tùy An có cảm giác, chứng cứ quyết định giấu trong căn phòng kín này.
Nó ở đâu?
Cô khép cửa, rồi lại mở ra, lại kéo bảng mở ra lắc hai cái, lại khép lại ván cửa quan sát khe cửa, đúng như cô phỏng đoán, ván cửa và khung cửa kín kẽ, Lâm Tùy An lại dịch chốt cửa ra, có lẽ là do trước đây cô không thường dùng nên làm nửa ngày mới cắm xong, thì ra phải dùng chân đồng thời chống lại hai cánh cửa lại thì mới dễ cắm vào.
Chờ đã!
Lâm Tùy An rút chốt cửa ra, lại cắm một lần nữa, đầu giống như bị búa sắt đập vào khiến nó rung rung.
"Mục công! Chu huyện úy!" Lâm Tùy An hét lớn: "Chúng ta làm lại phòng kín thất một lần nữa."
Hai người: "Cái gì?"
Sau khi thắp một nén nhang, ba người họ mồ hôi đầm đìa trừng mắt nhìn chốt cửa không nghe lời kia, sắc mặt cũng không tốt cho lắm.
Bọn họ mái một cái rảnh ở chốt cửa, ván cửa mài ra, dựa theo nguyên lý lúc trước, Lâm Tùy An đứng ở trước cửa, thí nghiệm tầm khoảng mười lần, nhưng toàn bộ đều thất bại.
Hoặc là dây da trượt ra khỏi rãnh, hoặc là chốt cửa rơi trên mặt đất, hoặc là chốt cửa không cắm vào được, cho dù có người ở trong phòng chỉ phương hướng cho cũng không thể thành công trong một lần.
"Không cần thử nữa, là ta suy đoán sai rồi." Lâm Tùy An nói: "Dùng phương pháp này làm không được phòng kín."
Mục Trung ngạc nhiên, Chu Đạt thường hoảng sợ đến biến sắc, chỉ vào Lâm Tùy An kêu to: "Thì ra ngươi mới là hung thủ thật sự!"
Lâm Tùy An hung hăng trừng mắt nhìn hắn: "Nếu cách này không làm được thì chỉ còn lại một khả năng."
Mục Trung: "Ý gì?"
"Không thể nào chốt cửa từ bên ngoài." Lâm Tùy An khép lại cửa, cắm chốt cửa lại: "Vậy thì chỉ có thể chốt từ bên trong."
Mục Trung há miệng, Chu Đạt Thường nghẹn một lúc rồi chạy ra xa: "Ngươi, ngươi ngươi muốn làm cái gì? Đóng cửa đánh chó, giết người diệt khẩu sao?"
Mục Trung nhìn chằm chằm Lâm Tùy An một lúc lâu, sắc mặt hơi thay đổi: "Chẳng lẽ là..."
Lâm Tùy An nhắm mắt lại, nhẹ nhàng gật đầu.
Chu Đạt Thường ôm đầu: "Không thể tưởng được Chu Đạt Thường ta một đời anh mình, lại chết không vinh quang như thế này, a gia, a nương, ta xin lỗi các người, hu hu hu..."
Lâm Tùy An mở cửa, ánh sáng rực rỡ rơi trên mặt, trong mắt vàng óng rực rỡ, lá hoa quế xào xạc rung động theo cơn gió, tựa như tiếng nói lẩm bẩm của La Thạch Xuyên:
[Đến bây giờ ta vẫn còn nhớ rõ, trăng tròn trung thu, Tùng Quế nở rộ, hương hoa Quế tràn vào khoang mũi, trên khuôn