NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
*
Chương 28: Hào quang phản diện
Hoa Nhất Đường hình như là tức giận rồi.
Từ lúc Lâm Tùy An mời Cận Nhược làm cộng sự thì hắn bắt đầu tức giận.
Biểu hiện cụ thể là buồn bực ăn mười hai cái bánh hấp, hơn nữa còn có ý định ăn đến cái thứ mười ba, mà mỗi chiếc bánh hấp đều có kích thước to bằng nắm tay.
Cận Nhược thấy thế thì cực kỳ khiếp sợ: "May mà hắn sinh ra ở Hoa thị, lượng thức ăn như vậy nhà người bình thường căn bản không thể nào nuôi nổi."
Hoa Nhất Đường nhét miếng bánh hấp cuối cùng vào miệng, chùi miệng rồi uống một ngụm trà, vù vù phe phẩy quạt, quạt đến mức ống tay áo bay như mây: "Lăng Lục Lang sao đi lâu như vậy vẫn chưa trở về? Vụ án này rốt cuộc có định điều tra nữa hay không đây?"
Lâm Tùy An và Cận Nhược khó hiểu nhìn hắn.
Hoa Nhất Đường: "Ta muốn đi xem thử."
Lâm Tùy An ra hiệu "mời".
Hoa Nhất Đường đi ra hai bước, quay đầu lại, híp mắt nhìn Lâm Tùy An: "Nếu hắn lâm trận bỏ chạy thì sao? Sức ta lại trói gà không chặt thế này, đánh không lại hắn."
Lâm Tùy An hơi bất đắc dĩ, ý là muốn cô đi theo chứ gì? Gã này có gì không thể nói thẳng sao?
"Ta đi với ngươi."
Cận Nhược vốn định đuổi theo, thì lại bị Mộc Hạ dùng nụ cười thương mại hoàn mỹ ngăn lại.
Hoa Nhất Đường không coi ai ra gì đi vào trong phủ nha, nha sai đi ngang qua sợ hãi, ba vòng hai vòng lập tức đến một khu vườn không có người, bốp một tiếng khép quạt lại, xoay người trừng mắt nhìn Lâm Tùy An, hai mắt bốc hỏa.
Lâm Tùy An không hề hoảng hốt, dù sao thì nếu đánh nhau Hoa Nhất Đường khẳng định không phải là đối thủ của cô, hơn nữa cô cũng đoán được hắn muốn hỏi cái gì, tám phần là vì sao giấu diếm mối quan hệ giữa cô và Tịnh Môn, về điểm này Lâm Tùy An định nói thật.
"Mối quan hệ giữa Thiên Tịnh và Tịnh Môn mấy ngày trước ta mới biết được." Lâm Tùy An nói: "Về phần Cận Nhược, hôm nay ta là lần đầu tiên nhìn thấy mặt thật của hắn, cũng không phải cố ý giấu diếm..."
"Ta mới là cộng sự của ngươi."
"......!Hả?"
"Ngươi không bàn trước với ta."
"......"
Hốc mắt Hoa Nhất Đường ửng đỏ, thoạt nhìn còn thấy hơi đáng thương.
Lâm Tùy An gãi gãi ót, cảm thấy đề tài này đang đi vào hơi hướng kỳ lạ.
Cho nên điểm vướng mắt của tên này là...!không có sự đồng ý của hắn mà đã tuyển người mới, uy hiếp đến địa vị của hắn sao?
"Bản lĩnh nhận dạng dấu vết của Cận Nhược có thể trợ giúp phá án..."
"Hắn ăn nói lấp lửng, giấu giấu diếm diếm, không xứng với hai chữ cộng sự." Hoa Nhất Đường nói rõ ràng: "Cái gọi là cộng sự, nhất định tỏ rõ lòng mình, thẳng thắn đối đãi!"
Cứu mạng, hắn nói cái quái gì thế? Lâm Tùy An quả thực dở khóc dở cười.
Chỉ là là tạm thời hợp tác để điều ra một vụ án kiếm lợi, sao nghe lời hắn như muốn hy sinh cho nhau, đồng sinh cộng tử thế này?
Lâm Tùy An thật sự rất muốn khuyên hắn hai câu, làm người ấy mà, vui vẻ là tốt rồi, mọi việc đừng nghiêm túc quá như thế.
Nhưng nhìn biểu cảm bướng bỉnh nghiêm túc của hắn, cô hơi suy nghĩ một chút, thôi vẫn là quên đi, cô đã sống hai đời rồi, cần gì phải chấp một cậu chàng ngốc thế này, cứ xuôi theo hắn là được rồi.
"Là ta sơ suất."
"Hắn chỉ có thể tính là hỗ trợ, không phải cộng sự."
"Vâng vâng."
Hoa Nhất Đường cuối cùng cũng vừa lòng, phe phẩy quạt tiếp tục đi, vừa đi vừa oán giận Lăng Lục Lang quá lâu lắc, Lâm Tùy An trợn trắng mắt đi theo phía sau, rẽ trái rẽ phải lại vào một viện khác, người giữ cửa là Minh Thứ và Minh Phong, nhìn thấy Hoa Nhất Đường và Lâm Tùy An, giống như thở phào nhẹ nhõm, dẫn hai người đến ngoài cửa sổ sảnh đường.
Trong phòng vang lên tiếng người ầm ĩ, Lâm Tùy An lúc này mới hiểu được vì sao Lăng Chi Nhan lại chậm chạp mãi không về, hóa ra là bị một đám người cầm chân.
Đám người này bao gồm: Thái thú Dương Châu Chu Trường Bình, cha Phùng Tương Nghĩa Phùng Tùng, Bạch Gia Bạch Phàm cha của Bạch Thuận, cha của Tưởng Hồng Văn Tưởng Hưng Xương, Nghiêm Ngôn cha của Nghiêm Hạc.
Bạch Phàm: "Hu hu hu, nhi tử của ta, Bạch gia ta ba đời đều là độc đinh, cứ chết một cách không rõ ràng như vậy, thật thảm quá, Lăng Tư Trực, ngài nhất định phải điều tra rõ vụ án này, bằng không ta chết cũng không thể nhắm mắt!"
Nghiêm Ngôn: "Mấy ngày đã liên tục chết ba người, vì sao còn chưa bắt được hung thủ? Vụ án thế nào rồi? Phủ nha ruốt cục đã làm việc như thế nào?! Rõ ràng chính là sơ suất!"
Chu thái thú giọng điệu bệnh tật ốm yếu: "Nghiêm Công nói nặng lời quá, trên dưới phủ nha không ngủ không nghỉ điều tra vụ án này nhiều ngày nay, nhưng hung đồ này cực kỳ tàn nhẫn gian manh, Chu mỗ thật sự là có lòng nhưng không đủ sức.
May mà có Lăng Tư Trực đến đến đây, thật sự là trời ban thần binh, an nguy của Dương Đô đều nhờ đến Lăng Tư Trực rồi."
Tưởng Hưng Xương: "Nghe đồn Lăng Tư Trực từ khi vào làm ở Đại Lý Tự đến nay đã điều tra vô số vụ án khó nhằn, vì sao vụ án này đến hôm nay vẫn chưa có tiến triển, chẳng lẽ muốn con chúng ta uổng mạng sao? Ta nhất định phải dâng thư lên Đại Lý Tự Khanh, hỏi ngài lựa chọn quan viên thế nào vậy?!"
Chu thái thú: "Chư vị chớ lo lắng, vụ án này tuy khó nhưng chỉ cần cho chúng ta thời gian thì Lăng Tư Trực nhất định có thể cho chúng ta một lời giải thích thôi."
Bốn người phân công rõ ràng, Bạch Phàm khóc lóc thảm thiết, Nghiêm Ngôn dùng lời nói khó nghe bảo quan phú phá án bất lực, Tưởng Hưng Xương tỏ ra văn vẻ hòe hoẹt, Chu thái thú thì vứt nồi, cộng thêm một Phùng Tùng không nói lời nào, dùng ánh mắt ám chỉ mấy người vây công Lăng Chi Nhan.
Lại nhìn Lăng Chi Nhan, hắn cầm chén trà rũ mí mắt, chậm rãi nhấm nháp, thỉnh thoảng trả lời hai câu: "Đúng vậy, đúng vậy, nói đúng lắm", dáng vẻ đoan trang vững vàng như thái sơn.
Lâm Tùy An: "Lăng Tư Trực định lực thật tốt."
Hoa Nhất Đường: "Đều là lời nhảm nhí, đương nhiên không cần để ý tới."
Mọi người Phùng thị lại ngươi nói một câu ta nói một câu hồi lâu, thấy Lăng Chi Nhan không hề phản ứng cũng hơi mệt mỏi, sau đó đều dùng ánh mắt cầu xin Phùng Tùng giúp đỡ.
Phùng Tùng hắng giọng, vào chủ đề chính: "Nghe nói Lăng Tư Trực mời Hoa gia Tứ Lang đến giúp điều tra án?"
Lăng Chi Nhan buông chén trà xuống: "Không chỉ thế, ta còn mời cả Lâm Tùy An."
Phùng Tùng: "Hai người họ là nghi phạm, như thế có ổn không?"
"Ta đã điều tra rõ ràng, bọn họ đều không phải hung thủ."
Phùng Tùng ra vẻ thâm trầm thở dài: "Lăng Tư Trực ở xa Đông Đô nên không biết, Hoa thị và Phùng thị vốn có nhiều hiềm khích, Hoa gia Tứ Lang tuy rằng thông tuệ, nhưng tuổi trẻ khí thịnh, để cho hắn cũng nhúng tay vào vụ án này, sợ là...!than ôi, ước gì chỉ là ta lo lắng mà thôi."
"Phùng Công không tin Hoa Nhất Đường sao?"
"Cũng không phải là ta lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, chỉ là việc này có quan hệ trọng đại, không thể không cẩn thận."
Lăng Chi Nhan nhìn về phía đám người Nghiêm Ngôn: "Các vị cũng nghĩ như vậy?"
Mọi người ồn ào hùa theo.
Lâm Tùy An lạnh lẽo cười, cô và Hoa Nhất Đường vốn có lòng tốt đến hỗ trợ, kết quả lại bị nói là lòng bất chính, thật sự là vừa khớp với câu tục ngữ, chó cắn Lữ Động Tân không biết lòng người tốt.
Cô chỉ mắng chửi thầm trong lòng, Hoa Nhất Đường lại không như thế, hắn "Xí" một tiếng, nhấc chân đá văng cửa lớn, chỉ vào mũi Phùng Tùng mắng: "Phùng lão cẩu cứt chó!"
Lăng Chi suýt nữa thì vẹo thắt lưng, mặt Phùng Tùng xanh mét: "Hoa Nhất Đường, ngươi dám mắng ta?!"
"Mắng ngươi thì sao!" Hoa Nhất Đường cao giọng: "Đã chết ba người rồi mà lại còn ngồi đây chơi trò ân oán gia tộc dây mơ rễ má chó đẻ kia, người chết không phải con ngươi nên ngươi không đau lòng đúng không?!"
Phùng Tùng vỗ bàn: "Ngươi nói gì cơ?!"
"Còn ba người các ngươi." Hoa Nhất Đường lại chỉ về phía đám người Nghiêm Ngôn: "Nhi tử các ngươi thi cốt còn chưa lạnh, hung thủ vẫn còn tiêu dao ngoài vòng pháp luật, tranh thủ từng giây từng phút tìm manh mối còn chưa kịp, thế mà lại còn có nhàn rỗi đi theo Phùng lão cẩu phá rối lung tung, các ngươi có biết, lãng phí thêm một chút thời gian thì khả năng bắt được hung thủ sẽ ít đi một phần không hả!"
Sắc mặt mấy người Nghiêm Ngôn trở nên khó coi đến cực điểm.
"Hoa Nhất Đường, ngươi đừng có làm bộ làm tịch ở đây, ngươi dám nói ngươi muốn nhúng tay vào vụ án này không phải là có mưu đồ khác sao?!" Phùng Tùng tức giận quát.
"Mưu đồ duy nhất của ta là bắt được hung thủ thật sự, trả cho người chết một công đạo!" Hoa Nhất Đường lớn tiếng: "Mạng người lớn hơn trời!"
Cả hội trường im lặng.
Gió thổi qua vạt áo Hoa Nhất Đường, ánh mặt trời phản chiếu một góc trắng như tuyết, sáng ngời đến chói mắt.
Lâm Tùy An kinh ngạc nhìn, trong lòng dâng lên một sự cảm động kỳ diệu.
Lời thoại tốt thật đấy.
"Bộp, bộp, bộp, bộp." Lăng Chi Nhan vỗ tay đứng lên: "Nói rất hay, mạng người lớn hơn trời." Ánh mắt đảo qua khuôn mặt từng người, bình tĩnh nói: "Đại Lý Tự điều tra án tự có cách của mình, các vị không cần nhiều lời, cứ an tâm về nhà chờ tin tức, bảy ngày sau, nhất định sẽ cho các vị một câu trả lời, bắt hung đồ về quy án."
*
"Bảy ngày phá án? Sao có thể?" Cận Nhược nói: "Bây giờ ngay cả cái bóng của hung thủ còn không nhìn thấy!"
Lâm Tùy An bày tỏ: Ha ha.
Lãng phí hơn một canh giờ cãi nhau với đám Phùng thị, may mắn coi như có thu hoạch, Phùng thị cuối cùng buông lỏng để Cho Hoa Nhất Đường và Lâm Tùy An can thiệp điều tra án, Chu thái thú lúc này mới đưa danh sách nhân viên phủ nha lục tào tới, cuối cùng có thể bắt đầu tiến hành điều tra nhân viên nội bộ phủ nha rồi.
Trên bàn bày đầy trục thư, Lăng Chi Nhan và Hoa Nhất Đường vừa ngồi xuống đã vùi đầu tìm kiếm, Lâm Tùy An vốn muốn đi hỗ trợ: Nhưng rất nhanh cô đã phát hiện là hành động này là cần thiết.
Tốc độ đọc sách của hai người này cao hơn người thường rất nhiều, tốc độ của Hoa Nhất Đường càng khoa trương hơn, Lăng Chi Nhan mới xem một quyển mà hắn đã xem xong năm quyển, trình độ có thể so với một cái máy quét tốc độ cao.
Thỉnh thoảng có Bất Lương tiến vào báo cáo tình huống điều tra bên ngoài với Lăng Chi Nhan:
Phường Thanh Ca không có nhân chứng.
Phường Lăng Tam không có nhân chứng.
Lần thứ hai lục soát Lưu Nguyệt lâu không có thu hoạch.
Làn sóng tìm kiếm lần thứ hai đang được tiến hành, và tiến độ tìm kiếm mới nhất đang được báo cáo bất cứ lúc nào.
Dương Đô thái thú Chu Trường Bình đêm qua vẫn ở nhà, người nhà đại phu đều có thể làm chứng, có chứng cứ