NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
*
Chương 46: Hắn chỉ không muốn có càng nhiều người biến thành người kia thôi
Ánh trăng như dòng nước gợn sóng, bầu trời đêm đen kịt đã phai đi chút màu sắc đậm đặc, mỏng manh như một tấm lưu ly màu xanh đậm, tiếng mèo đêm vang lên trong con hẻm, hình thành sự tương phải hoàn toàn với giọng của Lâm Tùy An lúc này.
Hoa Nhất Hoàn lẳng lặng nhìn thiếu nữ trước mắt, nàng dùng vẻ mặt cực kỳ thản nhiên để kể lại vụ án chấn động cả Dương Đô và nước Đường một tháng trước, giống như nàng chỉ là một nhân chứng không liên quan, chỉ khi nói đến cái tên Kỳ Nguyên Sinh thì đôi đồng tử nàng mới thỉnh thoảng hiện ra chút cảm xúc.
"Kỳ Nguyên Sinh trước khi chết có nói, hắn và Đông Triều đều chỉ là con kiến hôi, bị ép đến tuyệt cảnh nên chỉ có thể lấy máu đổi máu, lấy mạng đổi mạng.
Hoa Nhất Đường cũng nói, chắc chắn có cách khác.
Chỉ là...!Kỳ Nguyên Sinh lại không tin." Lâm Tùy An nói đến đây, dừng một chút: "Kỳ Nguyên Sinh không phải không tin, mà là không dám tin."
Hoa Nhất Hoàn im lặng.
"Một Kỳ Nguyên Sinh đã như thế thì mười Kỳ Nguyên Sinh sẽ như thế nào? Và một trăm người như hắn thì sẽ ra sao? Ngàn vạn Kỳ Nguyên Sinh như thế thì phải làm sao?" Lâm Tùy An thở dài, tiếp tục nói: "Sau khi Kỳ Nguyên Sinh chết, Hoa Nhất Đường ngồi một mình trong phòng ba ngày, có lẽ lúc đó hắn đã quyết định."
"......"
"Hắn chỉ không muốn để cho nhiều Kỳ Nguyên Sinh xuất hiện nữa mà thôi." Lâm Tùy An khẽ giọng nói.
"Chẳng lẽ nó muốn giải hết nỗi oan trong thiên hạ thật sao?" Hoa Nhất Hoàn nói: "Lời nói ngây thơ trẻ con đó, Lâm nương tử ngươi cũng tin sao?"
Lúc Hoa Nhất Hoàn hỏi những lời này, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm biểu cảm của Lâm Tùy An, không muốn bỏ xót một chút gợn sóng nào trên gương mặt cô.
Tuy rằng hắn rất không muốn thừa nhận, nhưng tên tứ đệ ăn chơi trác táng của hắn tuy rằng bình thường có vẻ không đứng đắn, thế nhưng quả thực cũng có phải phần bản lĩnh nhìn người, hắn cũng muốn nhìn xem vị tiểu nương tử được Tứ Lang đánh giá cao này sẽ trả lời như thế nào.
Nhưng Lâm Tùy An không lập tức trả lời, mà chỉ ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm, ánh trăng lóe lên trong đôi mắt đen kịt của nàng, biểu cảm của nàng có hơi bi thương, lại có hơi hoài niệm, tựa như xuyên qua bầu trời xa xôi để nhìn về một nơi càng xa xôi hơn.
Đột nhiên, Lâm Tùy An cười nói: "Ta không tin."
Đáp án này hiển nhiên không nằm trong dự liệu của Hoa Nhất Hoàn, biểu cảm đoan trang của Hoa gia chủ suýt nữa sụp đổ.
"Thế gian có rất nhiều chuyện mà sức người không thể nào làm được.
Án oan trong thiên hạ cũng đếm không xuể, cho dù có ngàn vạn người hỗ trợ, hao phí mấy ngàn năm thời gian cũng không thể làm được." Lâm Tùy An cười nói: "Nhưng mà, vẫn nên có ước mơ, lỡ như không cẩn thận mà thực hiện được thì sao?"
Hoa Nhất Hoàn: "..."
Đây tính là câu trả lời gì chứ?!
"Thực ra ta có tin hay không không quan trọng, quan trọng là Hoa gia chủ ngươi có tin Hoa Nhất Đường hay không?" Lâm Tùy An hỏi ngược lại.
Hoa Nhất Hoàn đen mặt: "Nó chỉ là một tên nhóc ăn chơi trác táng, ngoại trừ khoe khoang mắng người thì chỉ biết ăn uống vui chơi, sao ta tin nó có thể làm quan được?"
Lâm Tùy An lắc đầu: "Hoa gia chủ ngài cần gì phải lừa mình dối người, hắn há lại là loại ăn chơi trác táng bình thường? Ba năm nay làm một công tử ăn chơi trác tác, mọi việc hắn làm cho dù là mắng người đánh nhau hay là đấu gà ẩu đả, mục đích đều là vì muốn áp chế Phùng thị.
Bạch sinh tồn tại nhiều năm như vậy, vì sao Phùng thị sớm không dừng muộn không dừng mà cứ phải hạ lệnh cấm vào ba năm trước, không phải là vì tên Hoa Nhất Đường công tử ăn chơi đệ nhất Dương Đô đột nhiên xuất thế, phá vỡ sự phân bố thế lực ăn chơi trác táng của Phùng Du Nghĩa, thành lập trật tự của giới ăn chơi mới, khiến Phùng thị không thể không bớt hoành hành lại hay sao."
Khuôn mặt của Hoa Nhất Hoàn càng đen hơn.
Lâm Tùy An: "Kim Lân há lại là vật trong ao(*), Hoa gia chủ, cứ buông tay để cho hắn đi làm việc hắn muốn làm đi."
(*)Câu này như kiểu ở nhà với mẹ ngày nào khôn ấy.
Hoa Nhất Hoàn lại trầm mặc, lông mày nhíu lại như vỏ mướp đắng.
Lâm Tùy An nói đến miệng khô lưỡi khô, rót hai chén nước lạnh uống, thầm nghĩ cô hôm nay cũng coi như hết tình hết nghĩa, phát huy vượt tiêu chuẩn rồi, về phần vị Hoa gia chủ này có thể nghe lọt được mấy phần thì phải xem tạo hóa của Hoa Nhất Đường thôi.
Thật lâu sau, Hoa Nhất Hoàn cuối cùng cũng mở miệng: "Nếu ta không đồng ý, có phải ngươi sẽ dẫn Tứ Lang bỏ trốn hay không?"
"Phụt" Lâm Tùy An phun một ngụm nước trong miệng ra: "Khụ khụ khụ! Hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm! Hoa Nhất Đường chỉ muốn ta cùng đến Đông Đô tham gia chế cử với hắn."
Biểu cảm của Hoa Nhất Hoàn càng lúc càng nặng nề: "Lâm nương tử có đồng ý không?"
"Chuyện ta đồng ý với Hoa gia chủ ta tuyệt đối không đổi ý." Lâm Tùy An liếc mắt nhìn vào sương phòng, hạ thấp giọng: "Từ nay về sau ta sẽ cắt đứt hết các mối quan hệ gì với Hoa Nhất Đường..."
"Ta bỏ một ngàn vàng, thuê Lâm nương tử hộ tống Tứ Lang đến Đông Đô."
"!!"
Lâm Tùy An há hốc miệng, một ngàn vàng khổng lồ kia nhét nửa câu sau của cô vào lại trong họng.
Ngươi anh em, anh muốn làm gì hả? Buổi chiều vẫn là tiết mục "Cho cô một trăm triệu triệu rời xa em trai tôi", lúc này mới qua mấy canh giờ lại đổi thành kịch bản "Cho cô 200 triệu làm vệ sĩ em trai tôi"?
Hoa Nhất Hoàn thấy Lâm Tùy An không trả lời, lại bổ sung thêm một câu: "Thêm một ngàn vàng nữa."
"Duyệt!" Lâm Tùy An đồng ý ngay tắp lự, nội tâm lệ rơi đầy mặt: Không phải tôi không có khí phách, mà là đối phương thật sự cho quá nhiều!
Hoa Nhất Hoàn gật đầu, đứng dậy đi tới trước cửa sương phòng, lạnh lùng nói: "Đi ra đây."
Hoa Nhất Đường cầm quạt che nửa khuôn mặt chần chừ đi ra cửa, phía sau là Lăng Chi Nhan vẻ mặt cực kỳ xấu hổ.
Hoa Nhất Hoàn: "Tứ Lang đệ thực sự quyết tâm muốn đi tham gia chế cử phải không?"
Hỏi nửa ngày cũng không thấy Hoa Nhất Đường trả lời, quay đầu nhìn thì thấy Hoa Nhất Đường đang nhìn chằm chằm Lâm Tùy An mỉm cười, đã thế còn cười đến gió xuân nhộn nhạo.
Lâm Tùy An: "E hèm, khụ!"
Hoa Nhất Đường hoàn hồn, hắng giọng, ôm quyền nói với Hoa Nhất Hoàn: "Vâng."
Hoa Nhất Hoàn thở dài: "Vậy thì chuẩn bị cho tốt."
"Vâng."
"Nếu rớt bảng cũng không sao, dựa vào gia thế và tài lực của Hoa gia ta, quyên góp một chức quan cho ngươi cũng không phải là việc khó."
"Vâng!"
"Theo ta về nhà."
"Vâng ạ!"
Hoa Nhất Đường vui vẻ hớn hở chào Lâm Tùy An và Lăng Chi Nhan, ríu ra ríu rít đi theo phía sau Hoa Nhất Hoàn, xa xa truyền tới cuộc đối thoại của hai huynh đệ.
Hoa Nhất Hoàn: "Lăng thị có thể đứng vào ngũ tính thất tông mấy trăm năm không ngã, cũng không phải thứ dễ chơi, biết người biết mặt không biết lòng, Tứ Lang ngươi chớ thấy Lục lang Lăng gia kia mày rậm mắt to đẹp mã mà tin hắn, cẩn thận kẻo bị lừa."
(Khiếp, thằng em anh cũng dễ chơi quá)
Hoa Nhất Đường: "Đại ca sao lại nói thế, Lăng Lục Lang sao đẹp bằng đệ được?"
Lâm Tùy An dở khóc dở cười liếc mắt nhìn Lăng Chi Nhan, Lăng Tư Trực đại nhân khóe mắt giật giật, rất giống như muốn chửi đổng, nhưng lại ngại mặt mũi thế gia trăm năm nên một lúc lâu sau cũng chỉ nặn ra được một câu: "Ta tốt xấu gì cũng là Ti Trực Đại Lý Tự, Hoa gia chủ lại ở trước mặt ta nói muốn quyên quan cho Hoa Tứ Lang?"
Lâm Tùy An: "Đúng là phong cách Hoa gia bọn họ."
"......"
"Đúng rồi Lăng Tư Trực, lúc trước ngươi nói có việc muốn bàn với ta, là chuyện gì vậy?" Lâm Tùy An hỏi.
Lăng Chi Nhan khựng lại, thở dài: "Không sao, cũng không phải đại sự gì, đợi Lâm nương tử đến Đông Đô rồi bàn cũng không muộn."
"Ngươi không lên đường cùng chúng ta sao?"
Lăng Chi Nhan bất đắc dĩ cười nói: "Ta phải về sớm mấy ngày để giúp Hoa Tứ Lang soạn thư đảm bảo chế cử."
Nói xong Lăng Chi Nhan ôm quyền cáo từ, chỉ là không biết vì sao bóng lưng có hơi bực mình.
Lâm Tùy An ngẫm lại, sau đó thì bừng tỉnh đại ngộ.
Cô hộ tống Hoa Nhất Đường đi Đông Đô, tiền hoa hồng cao tới hai ngàn vàng, mà Lăng Chi Nhan mạo hiểm bị giáng chức thay Hoa Nhất Đường bảo lãnh lại chỉ có một ngàn vàng, xem ra Lăng Chi Nhan cảm thấy việc mua bán này