NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
Chương 5: Hào quang nữ chính không đáng tin
Chỉ trong một khoảnh khắc đó, toàn bộ cảnh sắc biến mất.
Lâm Tùy An kinh hãi đến thất sắc, vừa rồi đó là cái gì? Rất giống với cảnh tượng ký ức của em gái Lâm, nhưng cô đâu có mang theo gương đồng trên người, cho nên khẳng định không phải là hình ảnh do gương đồng kích hoạt, hơn nữa..
Hình như cũng không phải là ký ức của nguyên chủ.
Lâm Tùy An nhớ rõ hoa văn trên chén trà, là trà cụ của La Thạch Xuyên.
Chẳng lẽ hình ảnh này là ký ức của La Thạch Xuyên sao?
Lâm Tùy An hoảng hốt so sánh lại với nhau, vì sao cô lại có ký ức của La Thạch Xuyên? Di chứng của việc xuyên không sao?
Không, không, không, cô phải bình tĩnh, giữa hai điều này chắc chắn có điểm tương đồng, chỉ cần tìm được điểm đó thì hẳn là có thể tìm được mấu chốt kích hoạt hình ảnh này.
Một chút thất thần đó của cô khiến cho Chu Đạt Thường có hơi không an phận, Lâm Tùy An không chút khách khí siết chặt ngón tay, Chu Đạt Thường sợ tới mức hai mắt dựng đứng, có thể so được với mắt trâu: "Ta, ta chính là có hơi khó thở thôi...
Lâm Tùy An đột nhiên nghĩ đến, là mắt!
Trước hai lần cảnh tượng đó xuất hiện, cô đều nhìn thấy đôi mắt, lần đầu tiên là đôi mắt của mình trong gương đồng, lần thứ hai là mắt của thi thể La Thạch Xuyên, không, nói cho đúng thì lần đầu tiên là mắt của thi thể nguyên chủ.
Chẳng lẽ nói, nàng chỉ cần nhìn thấy ánh mắt của thi thể thì cô có thể sẽ nhìn thấy một bộ phận ký ức của thi thể sao?!
Bàn tay vàng kỳ lạ này này là gì? Cũng xui xẻo quá đi!
Càng bức bối hơn đó sau khi nhìn thấy những hình ảnh đó cô càng thêm khó hiểu, chả có tác dụng rắm gì!
Trong lúc trong lòng Lâm Tùy An đang sóng to gió lớn, công tác khám nghiệm tử thi vẫn không ngừng nghỉ, ngón tay gầy gò sờ qua miệng, lưỡi, cằm, cổ họng, giọng nói của tên ngỗ tác giống như tiếng cưa sắt rỉ sét đang mở quan tài: "Miệng đóng, lưỡi chưa cứng, cổ họng không có vết thương." Ngón tay di chuyển đến ngực, cắt quần áo ra: "Phần dưới ngực trái hai tấc, bị đâm vào chỗ chí mạng, y phục rách, nhiều máu." Ngón tay đè vào miệng vết thương quan sát một lát, lại nói: "Miệng vết thương dài một tấc, rộng bằng ba mũi nhọn, sâu bốn tấc một, miệng vết thương nghiêng, xuyên qua lớp mỡ bên trong, vết thương rộng, có máu bắn ra, da thịt ngoài máu ra còn có nhiều màu sắc khác, có vụn màu đen sót lại."
Được lắm! Lâm Tùy An thực sự muốn nhảy sông.
Ngỗ tác nói toàn mấy từ ngữ chuyên nghiệp, cô căn bản là nghe chả hiểu gì.
Đừng nói mấy lời này cô nghe không hiểu đến cái tên Chu Đạt Thường là huyện úy chân chính này hình như cũng chẳng hiểu ra làm sao, hướng người Bất Lương bên kia rắc rắc: "Ngỗ tác này là ai thế? Lý ngỗ tác đâu rồi?
"Tên Bất Lương mồ hôi lạnh đầm đìa nói: "Là người mới tới, họ Đinh.
Lão Lý về quê thăm họ hàng sau đó ở đó làm việc luôn rồi.
Chu Đạt Thường: "Ngươi muốn hại chết ta à!"
"Công việc ngỗ tác này bẩn quá, không ai muốn làm cả, có người chịu đến đã tốt lắm rồi."
Đinh ngỗ tác dường như không hề nghe thấy, rất có trật tự lật thi thể lại, lần lượt kiểm tra lưng, gáy, bả vai, thân trái, thân phải, nách, hai chân, hai chân, lòng bàn chân, ngón chân, đợi kiểm tra xong toàn bộ mới lấy vải trắng từ trong rương ra phủ lên người La Thạch Xuyên, dọn dụng cụ cại, đốt một chậu than thiếu tấm bùa trấn kia đi, sau lại lại rưới giấm vào trong chậu than, rưới dài hai lần, dùng xà phòng tỉ mỉ rửa tay rồi buông tay đứng qua một bên.
Lâm Tùy An: "Vì sao lại chết?"
Đinh ngỗ tác: "Bị vũ khí sắc bén đâm vào ngực, là...!vết thương chí mạng."
"Hung khí là vật gì?"
"Hung khí dài bốn tấc ba, dày bằng ba mũi nhọn, rộng nửa tấc, làm từ sắt" Đinh ngỗ tác suy nghĩ một chút quay đầu lại nhìn mấy cái trà khí trên bàn: "Suy đoán hung khí là hỏa sách."
"Hỏa sách?" Lâm Tùy An vội nhìn lướt qua, nhớ lại cái kìm La Thạch Xuyên dùng để gắp than không thấy đâu nữa, cái kia gọi là Hỏa Tẩu, là hung khí?!
Lâm Tùy An: "Dấu chân máu trên mặt đất là của ai?"
Đinh ngỗ tác: "Là của người chết để lại."
Cho nên La Thạch Xuyên bị đâm ở bên cạnh mấy cái án, sau đó ôm vết thương đang chảy máu đi đến bên cạnh, vì kêu cứu?
Lâm Tùy An: "Chết khi nào?"
Đinh ngỗ tác: "Đầu giờ hợi đến giữa giờ tý."
Nghĩa là thời gian tử vong là từ chín giờ tối đến một giờ sáng, quả nhiên là lúc cô đến La Thạch Xuyên vẫn còn sống, nếu lúc ấy cô có thể cẩn thận một chút thì có lẽ có thể cứu chú La một mạng rồi...
Lâm Tùy An buồn bực hít sâu một hơi.
Người chết cũng đã chết, bắt hung thủ mới là quan trọng!
Đinh ngỗ tác im lặng một lát, nâng đôi mắt đục ngầu của hắn lên, cũng không biết là đang nhìn Lâm Tùy An hay là nhìn Chu Đạt Thường: "Vừa kiểm nghiệm có hơi chút nghi ngờ, xin mổ tử thi để nghiệm lại."
Chu Đạt Thường: "Hả?!
La Khấu và Mạnh Mãn kinh hãi kêu lên: "Ngươi nói cái gì?!"
Quả nhiên, bất kể thời đại nào thì việc mổ xẻ xác chết là quá tàn nhẫn đối với thân nhân gia đình.
Lâm Tùy An lạnh lùng véo cổ Chu Đạt Thường một cái, giọng của Chu Đạt Thường cao lên quãng tám: "Chuẩn!"
La Khấu ngất xỉu trong lòng Mạnh Mãn, đôi mắt Mạnh Mãn nhìn về phía Lâm Tùy An đầy oán hận, ôm ngang người La Khấu vội vàng rời đi.
Bốn tên Bất Lương giẫm lên chiếu cỏ khiêng thi thể La Thạch Xuyên đi, Đinh ngỗ tác cũng đi theo, họa sĩ cuối cùng cũng vẽ xong đồ đạc bài trí phương vị đồ, còn rất tỉ mỉ, phương hướng cửa sổ, sổ sách, vị trí giường đều rõ ràng, thậm chí ngay cả vị trí trên bàn trà cũng được đánh dấu rất tỉ mỉ, Lâm Tùy An nhìn bản đồ mới biết được, thì ra cái nghiền trà kia kia gọi là niễn tràm hộp vuông mang theo ngăn kéo gọi là trà La Tử, lò đất nhỏ nấu trà quả nhiên gọi là phong lò.
Chu Đạt thường nuốt nước miếng: "Anh hùng, ngài còn có phân phó gì nữa không?"
Lâm Tùy An một tay gấp bản đồ nhét vào trong ngực, một tay xoay lại rút Thiên Tịnh đặt lên động mạch cổ Của Chu Đạt Thường, Chu Đạt Thường hét lên một tiếng, thiếu chút nữa thì ngất đi.
Hai tên Bất Lương sắc mặt đại biến: "Dừng tay!"
Mục Trung: "Nha đầu, ám sát mệnh quan triều đình là tội chết đó!"
Lâm Tùy An dùng đao buộc Chu Đạt Thường chậm rãi lui về phía trước bình phong, khoảng cách với cửa sổ ước chừng mấy trượng, đoán tầm cũng tính là khoảng cách an toàn, cô cao giọng nói: "Bất lương tiến vào, kiểm tra cửa sổ, xà nhà, mặt đất, mái nhà."
Hai gã Bất Lương lộ vẻ kinh nghi, nhìn Mục Trung một cái, Mục Trung gật gật đầu.
Bất lương lúc này mới vào phòng, vội vàng kiểm tra tất cả cửa sổ, xà phòng, mái nhà một lần, ánh mắt nhìn Lâm Tùy An càng hung ác hơn.
Lòng Lâm Tùy An hơi run rẩy: Chu huyện úy và Bất Lương đều đối xử rất cung kính với tên Mục Trung kia, chỉ của hắn không hề đơn giản, nếu muốn rửa sạch hiềm nghi giết người của mình thì có lẽ hắn chính là lối thoát.
Có phát hiện gì không?" Mục Trung hỏi.
Hai tên Bất Lương trả lời: "Không có dấu chân của những người khác trên mặt đất."
"Tất cả các cửa sổ đều bị khóa từ bên trong, cửa sổ và giấy cửa sổ không bị hư hỏng."
"Xà nhà bụi dày cộm, không có dấu vết giẫm đạp."
"Mái nhà còn nguyên vẹn, không bị hư hỏng, ngói không có dấu vết di chuyển."
Mục Trung liếc mắt nhìn Lâm Tùy An.
Lâm Tùy An: "Thợ xây đã đến chưa?!"
"Đến rồi." Một ông già nhỏ thó thò đầu ra: "Ngôi nhà này được xây dựng hai mươi năm trước, ở đây vẫn còn bản vẽ xây dựng."
"Phòng này có mật thất hay tầng hầm không?"
"Không có không có, La gia chủ làm người quang minh lỗi lạc, không thích những thứ này."
Trái tim Lâm Tùy An lại chìm xuống một đoạn.
Chẳng lẽ thật sự là một vụ án trong phòng kín không thể giải được.
Mục Trung bật cười: "Người là do người giết nhỉ!"
Cái tên râu quai nón này thật khó chơi.
Lâm Tùy An Tâm khó chịu, đao vừa động đậy, suýt nữa thì cắt cổ Chu Đạt Thường.
Chu Đạt Thường mồ hôi chảy xuống xuống ào ào: "Ta, ta ta, ta tin anh hùng tuyệt không phải là hạng coi mạng người như cỏ rác."
"Nếu phòng kín không có lối ra." Ánh mắt Lâm Tùy An rơi vào then cửa trên mặt đất: "Như vậy lối vào duy nhất chính là lối ra."
Mục Trung theo ánh mắt Lâm Tùy An nhìn qua, thần sắc khẽ động, nhặt lên hai đoạn