NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
Chương 58: Bồ Đào Lệ (nước mắt nho)
"Hắt xì!"
Hoa Nhất Đường xoa xoa chóp mũi rồi nhìn y phục trang sức trên người, vì muốn tỏ ra khí thế hôm nay cố ý mặc sam bào Hiểu sắc vân khai, giày Xuân tùy nhân ý, mặt quạt Màn đình phương phối hợp với trâm Chu Môn Ánh Liễu, cộng thêm huân hương thượng đẳng, phong lưu phóng khoáng, phong độ nhẹ nhàng, phong tư trác tuyệt, nhưng sao mà gió thổi lạnh quá...
Hoa Nhất Đường lại hắt hơi một cái.
Quả nhiên, mùa này nếu muốn ăn mặc không mất đi lễ độ thì phải cần có nghị lực.
Mộc Hạ đúng lúc đưa trà nóng lên, động tác bưng chén trà của Hoa Nhất Đường hơi dừng lại, nghe thấy Mộc Hạ nói "Là ta nấu", lúc này mới an tâm nhấp hai ngụm, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Lâm Tùy An đuổi theo, hỏi: "Vưu cửu nương, vị muội muội này của ngươi họ tên là gì? Đến từ đâu?"
Nhưng qua một lúc lâu, cũng không thấy Vưu cửu nương trả lời, Mộc Hạ ghé mắt nhìn thì thấy Vưu cửu nương đang đứng thẳng ở ngoài năm bước, sắc mặt tái nhợt, toàn thân không ngừng run rẩy.
"Ta gặp được nàng trên đường đến Trân Bảo Hiên, nói rất ít khi ra ngoài, thấy Trân Bảo Hiên đang bán trang sức lại lạc đường, ta thấy nàng ta tuổi còn nhỏ, nên mới thuận đường dẫn nàng tới đây...!Hoa gia tứ lang, ta thật sự không biết, biết nàng là...!Ta thực sự không biết nàng ấy...!Ta không biết!"
Hoa Nhất Đường cuối cùng chuyển ánh mắt đến trên người Vưu cửu nương, khẽ cười nói: "Ngươi sợ cái gì? Ta chỉ hỏi thôi mà."
Vưu cửu nương toàn thân run rẩy.
Hoa Nhất Đường hơi bất đắc dĩ, hỏi Mộc Hạ: "Hôm nay nhìn ta giống hung thần ác sát lắm sao?"
Mộc Hạ rũ mí mắt xuống: "Tứ Lang tất nhiên là ngày ngày đều là hoa dung nguyệt mạo."
Vậy tại sao nàng lại sợ như thế?
Bởi vì bây giờ nhìn ngài thực sự rất đáng sợ! Mộc Hạ thầm nghĩ.
Tứ Lang nhà hắn hình như chỉ biết bản thân có vẻ ngoài tuấn tú, lại không biết trên người mình có một loại cảm giác chấn nhiếp sắc bén, ngày thường giấu dưới lớp cười đùa cợt nhả nên không thấy rõ ràng, cả người thoạt nhìn tốt bụng dễ gần, nhưng mỗi khi hắn bất giác trở nên nghiêm túc thì cảm giác uy hiếp này sẽ tản ra, bức đến mức người ta không thể thở nổi, đôi khi thậm chí đáng sợ hơn cả gương mặt lạnh lẽo của gia chủ.
Loại cảm giác này rất khó dùng ngôn ngữ để hình dung, giống như đóa mẫu đơn nở rộ dưới ánh mặt trời, nhìn qua thì xinh đẹp kiều quý, nhưng khi tới gần, lại phát hiện phía sau cánh hoa có một bóng ma khổng lồ khó lường đang ẩn náu, khiến cho người ta không rét mà run.
Mộc Hạ đi theo bên cạnh Tứ Lang mười ba năm còn chưa thể hoàn toàn thích ứng, huống chi một Vưu cửu nương, có thể miễn cưỡng trả lời đã tính là rất mạnh mẽ rồi.
Vưu cửu nương: "Hoa, Hoa gia tứ lang cứ đi điều tra, ta dám thề! ta thực sự không biết nàng ta! Nếu có nửa câu lừa dối thì, thì, gương mặt, đôi mày tròng mắt ta sẽ thối rửa ngay tức thì!"
Nói đến tròng mắt, Hoa Nhất Đường dùng quạt chống cằm nói: "Ngươi lại đây."
Vưu cửu nương đột nhiên che mắt lại: "Ta, ta ta ta quả thực là có mắt không tròng, Tứ, Tứ Lang chớ móc tròng mắt của ta!"
Nhất Đường thở dài: "Ta chỉ cảm thấy đồng tử của ngươi hôm nay hơi khác so với ngày trước ta gặp."
Lúc này Vưu cửu nương mới chần chừ bước đến, nơm nớp lo sợ ngẩng đầu.
Dung nhan tuấn lệ vô song của Hoa Nhất Đường chiếu vào trong mắt khiến nàng không khỏi có hơi run rẩy...!ngày đó ở y quán Kỷ tộc, vị Hoa thị Tứ Lang này rõ ràng rất mềm mại dịu dàng, vì sao hôm nay đột nhiên biến thành như hai người khác nhau đến vậy, ánh mắt nụ cười đều tỏa ra ý lạnh.
Đúng rồi, sự thay đổi này bắt đầu từ lúc Lâm tiểu nương tử đuổi theo kẻ xấu kia.
Hoa Nhất Đường nghiêng đầu híp mắt: "Ngày đó gặp Vưu cửu nương, đồng tử như ngậm nước, trong suốt động lòng người, hôm nay vì sao cảm giác thiếu đi chút động lòng người?"
Y Tháp: "Nàng sắp bị người làm dọa khóc, cho nên mắt mới có nước."
Mộc Hạ: "Khụ!"
Vưu cửu nương hít sâu một hơi, bình phục tâm tình: "Bởi vì mấy ngày nay Bồ Đào Lệ đã dùng hết, cho nên đồng tử không có trong suốt như trước."
Hoa Nhất Đường: "Bồ Đào Lệ là gì?"
"Là một loại sương có thể nhỏ vào trong mắt, sau khi lọt vào mắt mấy canh giờ thì đồng tử sẽ trở nên lớn lên, giống như nho vậy, nên mới đặt tên là Bồ Đào Lệ."
"Ồ, thật khó lường, nơi này lại có kỹ thuật tinh luyện thuốc nhỏ mắt đáng khen như thế?" Lâm Tùy An và Cận Nhược bước nhanh tới, Cận Nhược xụ mặt, thế nhưng biểu cảm của Lâm Tùy An lại rất phấn khởi.
Hoa Nhất Đường đứng lên: "Thế nào rồi?"
Lâm Tùy An lắc đầu: "Người đã chạy thoát."
"Là ai?"
"Vân Trung Nguyệt" Lâm Tùy An chỉ chỉ Cận Nhược: "Có Tịnh môn quyền uy chứng thực, là truyền nhân của thiên hạ đệ nhất trộm."
Y Tháp và Mộc Hạ đồng thời "ồ" một tiếng.
Cận Nhược hừ hừ: "Vân Trung Nguyệt trong truyền thuyết cho tới bây giờ đều là đến đi một mình, nhưng người này lại còn có đồng bọn, thật là một tên gà mờ."
Hoa Nhất Đường nhướng mày, chậm rãi phe phẩy chiếc quạt nhỏ.
Lâm Tùy An vén áo bào ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Vưu cửu nương: "Nghe nói thì thấy đúng thật là như thế, Bồ Đào Lệ này đúng thật có hiệu quả rất tốt."
Vưu cửu nương kinh ngạc nhìn Lâm Tùy An, lại nhìn Hoa Nhất Đường, thật sự là gặp quỷ, trong nháy mắt khi vị Lâm tiểu nương tử này xuất hiện, khí chất đáng sợ trên người Hoa gia Tứ Lang đột nhiên biến mất.
"Bồ đào Lệ này Vưu cửu nương mua ở đâu thế?" Lâm Tùy An đỡ Vưu cửu nương đứng dậy, hỏi.
Vưu cửu nương cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: "Tất nhiên là ở y quán Kỷ tộc, Bồ Đào Lệ là bí kíp độc môn của Kỷ đại phu, đừng nói ở Dương Đô mà ngay cả Đông Đô cũng không tìm được."
Lâm Tùy An nhíu mày: Lại là y quán Kỷ tộc.
Đột nhiên, Hoa Nhất Đường bên cạnh khẽ mỉm cười, khóe miệng cong cong, ánh mắt lúc sáng lúc tối, tựa như trong đồng từ lắp đặt đèn cảnh báo, rõ ràng đang suy nghĩ cái gì.
Lâm Tùy An rõ ràng cảm giác được thân thể Vưu cửu nương đột nhiên căng thẳng, dường như bị khí chất không đứng đắn của Hoa Nhất Đường dọa sợ, không khỏi thấy hơi buồn bực, chẳng lẽ tên ăn chơi trác ma này thừa dịp cô không có ở đây lại làm điều gì không hay rồi?
"Mộc Hạ, đưa Vưu cửu nương trở về." Hoa Nhất Đường nói.
Vưu cửu nương giật mình: "Không cần, không cần."
"Nếu Cửu Nương còn bình rỗng của Bồ Đào Lệ, có thể tặng cho Hoa một cái hay không."
"Hả?" Vưu cửu nương giật mình một chút: "Ôi, có có."
"Y Tháp ở lại đây, tiếp tục thu mua trân châu trang sức với giá gấp mười lần."
Hoa Nhất Đường nói xong câu đó, hai chưởng quầy đều sắp khóc, hắn cười vui vẻ, ý bảo Lâm Tùy An đi theo hắn.
Hắn không cần nói, Lâm Tùy An cũng biết mục đích, nếu Vưu cửu nương nói Trân Châu là của hồi môn của thê tử Kỷ Cao Dương, vậy thì tất nhiên phải đi thăm y quán Kỷ tộc.
Cô hiểu thế nhưng Cận Nhược lại không rõ, đi theo nhưng vẫn lẩm bẩm: "Các ngươi đi đâu vậy? Chẳng lẽ có cách bắt được Vân Trung Nguyệt...!ôi chao gặp quỷ rồi!" Cận Nhược nhìn thấy cây trâm trong tay Hoa Nhất Đường, kinh ngạc đến mức tròng mắt suýt nữa rơi ra: "Ngươi tìm ra được rồi nè?" Vừa nghĩ, lại cảm thấy không đúng: "Nếu ngươi đã tìm được thứ muốn tìm, vậy thì vì sao còn muốn tiếp tục thu mua trang sức?"
Lâm Tùy An: "Tránh đánh rắn động cỏ."
"Đây là một, thứ hai là..." Hoa Nhất Đường vẻ mặt nghiêm túc: "Hoa thị làm ăn quan trọng nhất là trung thực, nói phải thu mua trân châu trang sức gấp mười lần, thì tất nhiên phải mua hết tất cả trang sức trân châu ở Thành Hà Nhạc về."
Lâm Tùy An: Chắc tôi tin anh!
Cận Nhược trợn mắt, căn bản không tin lý do này của Hoa Nhất Đường, nhìn xung quanh, hạ thấp giọng nói: "Trâm này là ai đưa tới?"
Lâm Tùy An: "Kỷ Cao Dương bán cho Vưu cửu nương, nói là của hồi môn của thê tử hắn."
Cận Nhược: "Thật hay giả vậy?!"
"Là thật hay giả thì phải hỏi mới biết." Hoa Nhất Đường dùng cằm chỉ chỉ phía trước.
Gần đến hoàng hôn, tấm biển của y quán Kỷ tộc bao phủ dưới ánh hoàng hôn, nổi lên ánh sáng đỏ như máu, nhìn cực kỳ mơ hồ.
Lâm Tùy An: "Cận Nhược, đi thăm dò xem Kỷ Cao Dương có ở đây hay không, nếu có thì lập tức nghĩ cách lừa gạt hắn rời đi, nếu không có thì ra tín hiệu."
Cận Nhược dựng lên một ngón tay.
Hoa Nhất Đường: "Được được được, tính vào giá một tin tức!"
Cận Nhược vẫn không tùy tiện vào y