Edit: Hanna
Kì nghỉ lễ Quốc khánh đã đến, bởi vì thành phố Giang là một trấn nhỏ cổ kính, là một địa điểm thăm quan nổi tiếng nên có rất đông du khách tới đây, thật ra đi du lịch cũng chỉ là một việc đi tới ngắm nhìn những nơi mình thích mà thôi.
Trần Kính hỏi Chu Đường có muốn ra ngoài chơi không, nhưng Chu Đường cũng không biết muốn đi đâu, cuối cùng hai người quyết định đi thôn Hà Gia, tất nhiên phong cảnh ở thôn Hà Gia rất đẹp, núi cao san sát cực kì hút mắt.
Tô Triều Lộ cũng đi theo hai người, bởi vì Đặng Vân làm việc ở siêu thị nên không thể xin nghỉ, mà bà cũng muốn để mấy người Trần Kính có nhiều thời gian ở bên nhau nên từ chối đi du lịch cùng.
Buổi chiều, mấy người Chu Đường tới thôn Hà Gia, những dãy núi ngun ngút chạy dài không dứt, sương mù bao trùm đỉnh núi cao chạm tầng mây, cảnh quan vô cùng xinh đẹp.
Đương nhiên Tô Triều Lộ không thể không hưng phấn, cô bé dào dạt hứng thú nói: “Cô giáo Chu ơi, nơi này thật đẹp!”
“Đúng vậy, Triều Lộ có vui không?” Cô ngồi xổm xuống, vẻ mặt hưng phấn nói chuyện với Triều Lộ, cô nhìn ra được Tô Triều Lộ là thật sự vui vẻ.
Trần Kính vẫn luôn cảm thấy Tô Triều Lộ thích Chu Đường không phải vô duyên vô cớ, trên người cô có khí chất thanh xuân tươi mát, tự nhiên tràn đầy sức sống, không phải là người cứng nhắc nghiêm túc, loại tính cách này không hề phù hợp với nghề nghiệp giáo viên của cô, có lẽ chính vì tính tình hoạt bát lương thiện này nên bất tri bất giác anh đã phải lòng cô.
Sau khi ăn cơm tối xong, Tô Triều Lộ đi ngủ rất sớm, bởi vì Tô Triều Lộ còn bé, hai người chỉ đặt một phòng, đồng nghĩa với việc Trần Kính không thể ôm Chu Đường đi ngủ, cũng không thể làm chuyện ấy.
Vì thế Trần Kính không vui suốt một ngày, còn Chu Đường lại rất vui, khi hai người ra ngoài đi dạo, tiếng côn trùng vang lên không ngừng trên đồng ruộng, dọc theo con đường nhỏ là từng hàng cây đứng vững chỉnh tề, khung cảnh yên bình. Hai người đứng trước một cây đa không cao lắm, Trần Kính nhướng mày: “Cô giáo Chu, có dám trèo lên cây không?”
Trần Kính vẫn luôn gọi Chu Đường là cô giáo Chu, mới đầu là bởi vì biết cô làm giáo viên, xuất phát từ sự lịch sự, sau khi hai người chính thức ở bên nhau, anh vẫn tiếp tục xưng hô như vậy, mỗi lần nghe anh gọi một tiếng cô giáo Chu, Chu Đường đều cảm thấy anh đang chọc ghẹo tán tỉnh mình.
Trần Kính tay chân dài, động tác nhanh nhẹn, một tay ôm thân cây, nhảy lên một cái đã thành công ngồi lên thân cây. Cây đa già không cao, thân cây tương đối rắn chắc, vì thế hai người ngồi lên cũng không có vấn đề gì, chỉ giống