Edit: Hanna
Tay Chu Đường không thành thật, nắm lấy côn thịt bóng bỏng của anh, lại còn giở trò vuốt ve khi nặng khi nhẹ, lúc sắp chạm tới đỉnh dục vọng thì lại hờ hững thu tay về, cuối cùng Trần Kính đã hiểu rõ tâm tư của cô gái nhỏ, mặt ngoài thì bình tĩnh, nhưng nội tâm có lẽ đã sớm không thể kiềm chế.
Cố tình trừng phạt anh đây mà.
Trần Kính hơi nheo mắt lại, khoé môi cong lên, lộ ra một nụ cười không mặn không nhạt: “Cô giáo Chu đang phạt anh đấy à?”
“Đúng vậy, em muốn phạt anh, không công bằng.”
Hai người va vào chân ghế sô pha nên đồng thời ngã sõng soài lên mặt trên, lớp đệm mềm mại lập tức lún xuống, bốn phía tối đen như mực.
Ánh trăng mông lung dịu nhẹ chiếu vào phòng khách, da thịt thiếu nữ trắng nõn mịn màng như tuyết, tóc dài xõa xuống như thác nước, bao phủ gương mặt của người đàn ông, Trần Kính hít sâu một hơi, ngửi hương thơm vị hoa hồng nhàn nhạt trên người Chu Đường. Hương thơm này cực kì quyến rũ hiệu quả mê người, Trần Kính cảm thấy mình chết dưới thân cô cũng đáng.
Trần Kính bị cô lột sạch quần áo, cả người trần như nộng nằm ngửa trên sô pha
Anh cảm thấy may mắn vì bản thân rèn luyện hằng ngày, dáng người không quá kém, bụng rắn chắc nổi trội dã tính đàn ông.
Nếu niềm tự hào của đàn ông được khoe mẽ trước mặt cô gái mình thích, bọn họ tuyệt đối sẽ vô cùng đắc chí. Trần Kính cũng không ngoại lệ.
Hai mắt anh nóng rực nhìn cô gái phía trên đang mê luyến vuốt ve cơ thể mình, môi rơi xuống hôn lên cơ bụng của anh thật lâu không rời đi.
Trần Kính nhướng mày: “Thế nào? Dáng người của ông xã em không tồi chứ?”
“Không tồi….. A…..” Cô vừa nói vừa nâng chân lên, dương vật nóng cứng như côn sắt cọ xát miệng huyệt mẫn cảm của cô.
Cô khẽ cắn môi, ngồi xuống dưới: “A a….” Trần Kính đẩy người một cái, dương vật cắm càng sâu, hoa huyệt chật hẹp khiến dương vật của Trần Kính càng ngày càng sưng to, cả người cô dựa vào trên người Trần Kính.
Nhũ hoa trắng nõn đong đưa trước mặt Trần Kính như quả đào thơm ngon mọng nước mời gọi người xơi, vô cùng dụ hoặc.
Trần Kính ngẩng đầu ngậm một bên, mút vào trong miệng, đầu lưỡi không ngừng xoay quanh, một tay nắm lấy bên nhũ hoa còn lại, xoa nắn nhũ thịt mềm như bông của cô.
“Tự mình làm đi.”
Chu Đường chống tay lên vai Trần Kính, tự mình di chuyển người từ dưới lên