Edit: Hanna
“Sinh nhật vui vẻ! Trì Khê.” Mạnh Duật Đường dán môi vào vành tai mẫn cảm của cô.
Trì Khê mới vừa mở mắt ra đã nhìn thấy một người nào đó như con soi đói nhìn cô chằm chằm, cô mơ màng khó hiểu, hai mắt như bị sương mù che phủ.
Cô nhìn về phía Mạnh Duật Đường, đột nhiên cảm thấy anh như sáng lên, quay lưng về phía mặt trời, ngũ quan tuấn tú đẹp trai.
“Anh vừa nói gì cơ?”
“Sinh nhật vui vẻ, Trì Khê của anh.”
Trì Khê muốn khóc, từ nhỏ đến lớn ngoại trừ mẹ của cô thì chưa từng có ai nhớ tới sinh nhật cô.
Sau khi vào giới giải trí, có đôi khi sẽ tổ chức tiệc sinh nhật, nhưng đó cũng không phải là điều mà cô muốn, cô chỉ muốn một sinh nhật đơn giản có hai người ở bên nhau, cùng nhau thổi nến.
Thả nào mà hôm qua anh lại gấp gáp trở về, thả nào mà anh lại nhiệt tình như vậy.
“Anh….anh biết sinh nhật em từ khi nào?”
“Mạnh ca ca của em muốn biết cái gì thì không phải dễ như trở bàn tay sao?” Mạnh Duật Đường lau nước mắt cho cô.
Một hộp quà bằng nhung màu đen xuất hiện trước mắt Trì Khê, bên trong chứa một sợi dây chuyền màu trắng, mặt dây là hoa hồng màu bạc ánh kim.
Đóa hoa hồng kia không lớn, nho nhỏ, đeo lên vừa vặn không quá nổi bật.
Mạnh Duật Đường đeo lên cổ giúp cô, cúi đầu dựa trên vai Trì Khê.
“Vì sao anh lại tặng em dây chuyền hoa hồng?” Trì Khê xoay người ôm lấy anh.
“Lần đầu tiên gặp em, anh đã cảm thấy em rất giống hoa hồng, nhìn xinh đẹp, trên thực tế lại nhiều gai nhọn, sẽ cào người bị thương, với anh mà nói, em rất đặc biệt, cho dù nguy hiểm, anh cũng nhịn không được mà muốn tới gần.”
“Mạnh Duật Đường, anh muốn biết vì sao em không bài xích anh không?”
“Vì sao?”
“Bởi vì trên người anh có tia sáng chiếu rọi cuộc đời đầy vết rách của em, có lẽ là vận mệnh?”
“Khê Khê nhà anh cũng biết nịnh người ư, Mạnh ca ca rất vui.” Mạnh Duật Đường lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, giống chú mèo béo cọ người làm nũng.
“Mạnh Duật Đường, chờ em lấy được giải ảnh hậu, em sẽ dùng nó để cầu hôn anh.”
“Cái gì? Em định cầu hôn anh?” Trên mặt Mạnh Duật Đường là biểu tình muôn màu muôn vẻ, vừa không thể tưởng tượng được, lại vừa xấu hổ, trong lòng anh, cầu hôn là việc của đàn ông.
“Có vấn đề gì sao?” Trì Khê nâng mặt anh: “Em muốn cầu hôn anh, anh nói xem, anh muốn hay không muốn?”
“Muốn, đương nhiên muốn, cực kì muốn, anh đây chờ tân ảnh hậu tới cầu hôn anh.”
……
Sau khi Trì Khê rửa mặt xong, chuẩn bị đi tới phim trường thì bị Mạnh Duật Đường cuốn lấy không tha, cuối cùng cô bất đắc dĩ hôn anh.
Mạnh Duật Đường thật là ấu trĩ, mặc dù anh lớn hơn Trì Khê, nhưng luôn thích làm nũng chơi xấu cô.
Có lẽ vì vậy mà Trì Khê không còn cảm thấy cô độc, trong cuộc đời người yêu chính là như thế, giúp đỡ hỗ trợ lẫn nhau, cô cười, anh làm nũng. Trì Khê lạnh lùng lãnh đạm, tràn ngập phòng bị với thế gian, Mạnh Duật Đường tính cách nhiệt tình nóng bỏng, thích kết bạn, đây cũng là nguyên nhân hai người có thể ở bên nhau, mỗi giây mỗi phút anh đều có thể lấp đầy trái tim nguội lạnh của cô.
Hôm nay Trì Khê ít đất diễn, quay mấy lần đã qua, cô diễn vai nữ phụ số 2 nên đất diễn không quá nhiều, nhưng rất quan trọng, sắp đóng máy mà Trì Khê ngẫm vẫn còn thấy rất luyến tiếc, luyến tiếc dáng vẻ khi thì nghiêm túc khi thì buồn cười của Trương đạo diễn, luyến tiếc phải xa nhân viên công tác trong đoàn phim.
Trong tay Lam Nha cầm một chai nước chanh đi về phía cô, cô gái nhỏ cười xán lạn, Trì Khê rất thích Lam Nha, có lẽ cũng nhờ dáng vẻ tươi vui không buồn lo của cô ấy, mặc dù cô thường xuyên dặn dò Lam Nha không được quá mức đơn thuần, nhưng cô biết, trên người Lam Nha có thứ mà cô cực kì hâm mộ.
“Chị Khê ơi, sinh nhật vui vẻ, tháng này tiêu hết rồi, tháng sau em sẽ tặng quà bù cho chị sau nhé?”
Trì Khê nhận lấy chai nước chanh, uống một ngụm: “Không sao, uống ngon.”
“Chị Khê, Mạnh tổng không tặng quà chị ư?” Lam Nha vừa tò mò vừa hi vọng nhìn cô, một tay bóp cằm.
“Có tặng, dây chuyền.”
“Ha ha, em biết ngay là Mạnh tổng rất lợi hại mà, Mạnh tổng là người rất rất rất tốt, đúng rồi, chị Khê ơi, em vừa thấy trợ lý của Giang Vi lén lút làm gì ấy.”
Di động đang đặt trên bàn của Trì Khê reo lên, Lam Nha liếc mắt một cái, không quen, cô đưa điện thoại cho Trì Khê: “Chị Khê, có phải hăm dọa không?”
Trước kia Trì Khê diễn một vai nữ phụ số 2 tính tình cay độc, mà cô diễn quá tốt, thường xuyên có mấy người chìm đắm trong diễn xuất, không thể tự kiềm chế mà gọi