Edit: Hanna
Hai ngày sau, Mạnh Duật Đường hẹn gặp Giang Vi, anh biết chủ mưu đứng sau lưng chuyện này là Giang Vi. Giang Vi có tính tình rất lớn, mặc dù tài năng có hạn nhưng thủ đoạn lợi hại, có thể câu dẫn đạo diễn có tên tuổi, vì thế sự nghiệp diễn viên của cô ta cũng coi như thuận lợi.
Trì Khê đưa cho Mạnh Duật Đường một cái USB, đây là nhưng tấm ảnh cô chụp được khi nhìn thấy Giang Vi và một người đạo diễn chơi trò ái muội, lúc trước cô chụp lại chỉ vì phòng ngừa bất trắc.
Không ngờ lại có tác dụng, Trì Khê chính là người như vậy, người kính ta một bước, ta lui người một thước.
Người đàn ông biếng nhác dựa lưng vào ghế dựa, người phụ nữ kiêu căng ngạo mạn đi về phía anh, giày cao gót đạp lên sàn nhà phát ra tiếng vang lộc cộc lộc cộc rất choi tai, đập vào màng nhĩ của Mạnh Duật Đường.
“Giang Vi, cô thừa hiểu vì sao tôi hẹn gặp cô, có phải cô bày mưu tính kế cho cô ruột của Trì Khê không? Phóng viên cũng do cô gọi tới?” Mạnh Duật Đường nhấp một ngụm tra, hương trà nồng đậm tản ra trong miệng.
Giang Vi trang điểm kĩ lưỡng, nhưng phía dưới lớp trang điểm dày cộm la biểu tình dữ tợn, cô ta biết chắc chắn một ngày nào đó Mạnh Duật Đường sẽ biết, khi đó, cô ta chỉ có thể ăn không hết gói đem đi.
Con ngươi phẫn nộ trợn tròn, cô ta đột nhiên đứng lên, thanh âm chói tai: “Dựa vào cái gì? Vì sao Trì Khê giả thanh cao thì được nhiều người thích, còn tôi thì sao? Từ khi tiến vào giới giải trí thì không có một ngày nào được thả lỏng. Dựa vào cái gì mà cô ta có thể dễ dàng đạt được mọi thứ như thế?”
“Anh tưởng tôi muốn ngủ với mấy lão già đầu hói bụng phệ đó hả? Đúng, tôi ghen tị với cô ta, vì thế luôn tìm mọi cách để hãm hại cô ta, thế thì sao, anh có bản lĩnh thì báo công an đi, làm gì có chứng cứ!”
Khi Trì Khê đi vào quán trà, nhìn tới chỗ Mạnh Duật Đường và Giang Vi đang nói chuyện, Giang Vi gần như mất khống chế mà to tiếng gào lên, cô có thể nghe được tất cả.
Trì Khê đi qua, ngồi xuống bên cạnh Mạnh Duật Đường, cô nâng cằm lên, liếc xéo người phụ nữ ở đối diện, môi đỏ khẽ mở:
“Giang Vi, cô nói cô ghen tị với tôi, nhưng quá khứ, tôi cố gắng, vất vả như thế nào, cô có biết không? Dựa vào cái gì mà nhìn mặt ngoài rồi nói tôi dễ dàng đạt được mọi thứ?”
Ánh nắng xuyên qua của sổ chiếu vào trên người Trì