Chuông báo thức rung nhẹ đến tiếng thứ hai, một bàn tay nhỏ nhắn thò ra khỏi chiếc chăn bồng bềnh ấm áp ấn tắt đi.
Thân hình mảnh mai chống tay nhẹ nhàng ngồi dậy, mắt vẫn chưa kịp mở, một tay đưa lên xoa xoa mớ tóc rối, vươn người một cái rồi đi xuống giường.
Một ngày mới lại bắt đầu tại thành phố A.
“Uyên Dư tới ăn sáng nào”- mẹ thấy cô xuống tầng, cười dịu dàng vẫy cô tới.
Đinh Uyển Dư vừa đi vừa cười đáng yêu đáp lại ngừoi phụ nữ xinh đẹp đó.
Nhìn qua chỉ nghĩ bà mới chỉ ngoài ba mươi, làn da và dáng ngừoi bảo quản rất tốt, tràn đầy sức sống.
Nhưng đây là mẹ nuôi của cô, tuổi đã gần năm mưoi tuổi.
Ba, hôm nay ba không phải đến công ty à.- Cô cũng đi tới ôm cổ ba Mạc một cái.
Chút nữa có cuộc họp, vẫn còn thời gian ở nhà ăn sáng cùng con gái.
Ba Mạc đặt tờ báo xuống, cùng cô đi tới bàn ăn, mẹ Mạc mang tới bữa sáng đặt tới trước mặt hai ba con.
Năm ba tuổi, cô được nhà họ Mạc nhận nuôi, tới nay cũng đã được mười lăm năm.
Mọi người trong nhà đối xử với cô vô cùng tốt, không ai vì cô là con nuôi mà phân biệt đối xử, cô còn được chiều chuộng hơn cả anh trai Mạc Hàn.
Ba mẹ ruột của cô và ba mẹ Mạc là bạn thân với nhau mấy chục năm, ngày đó ba mẹ không may gặp tai nạn qua đời.
Mẹ cô là cô nhi, ông bà nội trọng nam khinh nữ, vốn không đồng ya cuộc hôn nhân của ba mẹ cô, từ nhỏ cô đã không nhận được tình thương của ông bà, khi ba mẹ cô không may qua đời, ông bà mắng chửi cô khắc chết ba mẹ mình, không muốn nhận cô nuôi cô, nên chỉ còn một mình Đinh Uyển Dư bơ vơ.
Ba mẹ Mạc thương cô, mang cô về nhà họ Mạc nuôi dưỡng, coi như con gái ruột bảo bối mà đối đãi.
Anh trai Mạc Hàn cũng yêu thương, bảo vệ cô.
Hôm nay cuối tuần mà anh trai con cũng không chịu về à?-Mẹ Mạc