Ngừoi xinh đẹp thường nhận được nhiều sự chú ý, đương nhiên cũng thu về không ít ánh nhìn thù địch của các cô gái khác.
Có một cô bạn trong lớp từ khi bắt đầu lên đại học đã luôn ghen ghét, nói xấu Mạc Uyển Dư và Lạc Phi Phi.
Nhìn hai cô ngày càng xinh đẹp, thành tích cũng tốt, cô ta càng ghen ghét hơn.
Trước hôm nay, cô ta đã tới đây trước, còn xin được một tấm bản đồ thủ công của những ngừoi đã tới đây trước đó, biết được có một vị trí rất dễ lạc đường.
Cô ta đã cười gian xảo trong lòng, trời cũng đã bắt đầu sẩm tối, cô ta đi tới gần Mạc Uyển Dư, cười thân thiện với cô
Đinh Mộc, củi không còn nhiều nữa, mọi người đều đang bận, cậu đi tìm thêm củi với tớ nhé.
Mạc Uyển Dư không nghĩ ngợi gì, sảng khoái đồng ý.
Đứng dậy kéo cao chiếc khoá áo khoác rồi đi theo cô bạn gian xảo kia.
Cô ta dẫn Mạc Uyển Dư đi tới khu bên cạnh, củi cũng có khá nhiều, Mạc Uyển Dư thấy chỗ này không xa chỗ cắm trại là bao, nên cũng không nghi ngờ gì cả.
Cô bạn kia trước đó đã đi qua khu này, đánh dấu lối có thể về được.
Quanh đây nhiều đường quanh co, nếu chưa từng tới nơi này, chắc chắn rất dễ lạc đường, vì trong núi không có đường cụ thể, chỉ có ngừoi đi qua rẽ cây sang hai bên làm đường đi.
Mạc Uyển Dư chuyên tâm nhặt củi mà không để ý, cô bạn kia đã lẩn mất từ bao giờ, chỉ còn lại cô cặm cụi với đống củi trên tay, lúc cô quay ngừoi lại thì đã không còn thấy bóng ai nữa rồi.
Nhìn lại một lượt xung quanh, bốn phía đều là cây, chẳng khác nhau là bao.
Lúc này Mạc Uyển Dư mới hoang mang, không biết mình đã đi vào vào rừng được bao xa.
Cô hốt hoảng chạy ngược lại với hướng mình vừa nhặt củi, nhưng đi một hồi giống như lại quay lại chỗ cũ vậy, trời càng ngày càng tối, Mạc Uyển Dư dâng lên sợ hãi.
Từ nhỏ Mạc Uyển Dư đã mạnh mẽ, chẳng sợ bị bắt nạt.
Dù sức yếu hơn