Một ngày làm việc ảm đạm cuối cùng cũng kết thúc, Mạc Uyển Dư thấy hơi đói bụng, buổi sáng đã không ăn uống đàng hoàng, bữa trưa cũng lại không ăn.
Mạc Khải Liêm không ở nhà trông chừng cô, vậy nên Mạc Uyển Dư quyết định buông thả bản thân một lần.
Mạc Uyển Dư gật đầu quyết tâm với suy nghĩ của mình.
Mà sự quyết tâm đó của cô chính là trước khi trở về cô sẽ đi mua gà rán và bia.
Không có ai quản cô, vậy thì cô hôm nay sẽ uống hết mình luôn.
Nói là làm, cô đặt mua hẳn một suất gà lớn cùng chục lon bia, hài lòng xách về nhà.
Tắm táp sạch sẽ, mặc một bộ đồ thoải mái rồi hào hứng bày bữa tiệc của mình ra bàn.
Còn chưa kịp mở bia thì điện thoại của Mạc Khải Liêm gọi về
Chú nhỏ?
Tại sao buổi trưa không ăn cơm?
Mạc Uyển Dư chột dạ, đành mở chế độ nịnh hót cho qua chuyện: Chắc tại nhớ chú đấy ạ.
Mạc Khải Liêm không đoán được câu nói đó của cô có bao nhiêu phần thật lòng, nhưng lại không ngăn được anh có cảm giác thoả mãn.
Không được có lần sau.
Vâng, cháu hứa ạ.
Tối nay em ăn gì?
Cháu đã mua gà rán rồi ạ.- Cô nhìn mấy lon bia, tự động bỏ qua không nhắc tới.
Nhưng Mạc Khải Liêm lại rất hiểu cô: Những đồ ăn đó nên hạn chế ăn thôi.
Thêm cả bia nữa cũng đừng uống nhiều.
Mạc Uyển Dư giật mình nhìn ngó xung quanh chú nhỏ hẳn là sẽ không lắp camera trong nhà cô để giám sát cô đó chứ.
Nghĩ xong lại lắc đầu chú nhỏ còn chưa từng bước chân vào căn hộ của cô, mà chú cũng không phải người như thế.
Cháu không hề uống bia rựou mà.
Nói rồi lại tự gật đầu đồng ý với bản thân, đúng là cho đến giờ này cô thật sự chưa uống, còn chút nữa là việc của chút nữa.
Tốt nhất là như vậy.
Chú cũng đã sắp xếp người sắc thuốc, trong khoảng thời gian này cháu chuyển sang uống buổi trưa đi.
Buổi trưa không được nhịn đói nữa, phải ăn cơm để còn uống thuốc.
Chú sẽ kiểm tra thường xuyên đó.
Vâng.
Cuộc gọi kết thúc, Mạc Uyển Dư lại càng thấy