Lăn qua lăn lại trên giường không biết bao nhiêu vòng rồi, buổi tối không ăn được mấy, giờ bụng lại đói cồn cào.
Sau một lúc lâu đấu tranh, cuối cùng Mạc Uyển Dư cũng phải vận động cơ thể mò xuống dứoi nhà tìm đồ ăn.
Cái chế độ dinh dưỡng này, công dụng là để tăng cân, chẳng lẽ chính là kích thích cho con người ta nhanh đói à, khó chịu quá đi mất.
Mạc Uyển Dư mở tủ lạnh ra, trong tủ đều là thực phẩm dinh dưỡng, cô đac ngán đến tận cổ rồi.
Lục lọi mấy ngăn tủ còn lại, thật may tìm được mấy gói mỳ gói, Mạc Uyển Dư hí hửng.
Mẹ Mạc coi những thực phẩm này là loại không tốt, không muốn cho cả nhà ăn.
Đây chắc có lẽ là ba cô hay anh trai lén lút giấu rồi.
Giờ mọi người cũng đã ngủ, phòng bếp ở tầng dưới cách xa khu phòng ngủ, có nấu cũng không ai biết.
Mạc Uyên Dư vừa bật bếp đun nước, vừa ngâm nga bài hát mới thuộc gần đây, giọng nói của cô bình thường nhỏ nhẹ, dễ nghe, nhưng giọng hát còn lôi cuốn hơn vạn lần.
Mạc Khải Liêm xuống dứoi nhà, lại nghe thấy tiếng động lạch cạch, nhà bếp lại sáng đèn, dép dứoi chân chạm tới sàn nhà không chút tiếng động, nên Mạc Uyển Dư không biết có người đã đứng đó, chăm chú nhìn cô, nghe từng giai điệu mà cô hát.
Mạc Uyển Dư quay người đang định lấy gia vị thì liếc thấy bóng ngừoi ngoài cửa, đang định hét thất thanh thì nhận ra ngừoi phía ngoài là Mạc Khải Liêm.
Chú nhỏ, chú doạ cháu sắp bay mất hồn rồi.
Mạc Khải Liêm cười nhẹ:Nấu mỳ hả.
Mẹ cháu không phải không cho các cháu ăn những đồ có hại này sao?
Thế nên giờ cháu lén lút ăn đây.
Mà sao giờ này chú vẫn thức, chú đói hả, có muốn ăn mỳ không?
Mạc Khải Liêm lại bật cừoi, cô nhóc này hỏi nhiều quá:Lệch múi giờ.
Cho chú một bát.
Vâng, xong ngay đây ạ.
Cơm cháu không biết nấu chứ mỳ của cháu cũng ngon lắm đấy, anh trai cháu đòi cháu nấu cho nhiều lần lắm rồi.
Mạc Khải Liêm ngồi xuống bàn ăn, nhìn theo bóng dáng bận rộn của cô:
Nếu không thích chế độ dinh