Hôm sau Mạc Uyển Dư không có lịch học, Mạc Khải Liêm lại bận rộn bàn chuyện hợp tác với đối tác, cô buồn chán đi đi lại lại trong căn hộ, đi mệt lại mang bánh kem mà Mạc Khải Liêm làm ra ăn.
Điện thoại trên bàn đổ chuông, Mạc Uyển Dư bắt máy thì lại nghe thấy giọng nói quen thuộc của Tiêu Lãng, cô cũng không ngạc nhiệ tại sao anh ta lại có số của cô, hẳn là đã hỏi được ở chỗ của mẹ cô.
Tiêu Lãng:" Anh nên gọi em là Đinh Mộc hay là Mạc Uyển Dư, đâu mới thật sự là em vậy.
Mạc Uyển Dư:Anh gọi tới chỉ để hỏi vấn đề nhàm chán này thôi à, cúp máy đây.
Ấy đừng, con gái như em sao lại nóng tính như vậy chứ.
Chuyện là ba mẹ anh cũng đã biết chuyện anh và em có quen với nhau nên có vẻ rất vui, còn gọi điện cho mẹ em để tám chuyện nữa.
Họ mong chúng ta có thể thân thiết hơn.
Ba mẹ anh muốn mời em tới nhà ăn cơm.
Thật ra anh ta đã suy nghĩ cả đêm, nếu cô đã là con gái nhà họ Mạc, vậy cô và Mạc Khải Liêm sẽ không thể có quan hệ kia, anh ta có thể tiếp tục theo đuổi cô.
Nhưng anh ta nghĩ mãi không ra, vậy thân phận Đinh Mộc kia là sao.
Theo thông tin mà trợ lý đưa cho anh, thật sự có thông tin của Đinh Mộc từ nhỏ tới lớn.
Mạc Uyển Dư không có hứng thú tiếp xúc với anh ta nên từ chối thẳng: Nếu tôi đồng ý với anh, chẳng phải để cho ngừoi lớn càng hiểu nhầm quan hệ của chúng ta sao.
Tôi ngại phiền phức, anh cứ nói sự thật với ngừoi nhà anh là được.
Tiêu Lãng xin xỏ: Dù sao chúng ta cũng coi như là bạn, em giúp anh chắn sự tấn công của người nhà đi mà.
Em cũng có thể lấy anh làm lá chắn để không bị ép đi xem mắt.
Mạc Uyển Dư: Gia đình tôi khống như vậy, tôi không cần lá chắn.
Với lại, tôi chưa từng đồng ý kết bạn.
Nói rồi