Mạc Uyển Dư chán nản, chỉ lăn lộn trên giường cả buổi chiều, báo cáo cũng không làm thêm được chút nào.
Buổi tối cô cũng không muốn ăn cơm, chỉ ăn mấy miếng bánh quy cho xong bữa, sau khi tắm táp xong lại chạy sang căn hộ bên cạnh chờ Mạc Khải Liêm trở về.
Thời gian này cô đã không cần uống thuốc đông y nữa, vậy nên những khi Mạc Khải Liêm không thể cùng cô ăn cơm, cô đều không ăn uống đàng hoàng.
Dĩ nhiên cô không để cho anh biết.
Nhấp nhổm mãi cũng chưa thấy anh trở về, Mạc Uyển Dư nghĩ chắc chắn anh xã giao sẽ không thể không uống rượu, vậy là cô chạy vào bếp, nghiên cứu công thức nước giải rựou cho anh.
Công thức trên mạng đọc qua rất đơn giản, nhưng khi Mạc Uyển Dư thực hành lại thấy rất khó khăn.
Loay hoay mãi cuối cùng cũng nấu đựo bát nước thành phẩm, nhìn qua một màu đen đen, chẳng đẹp mắt như trên mạng miêu tả.
Tiếng khoá mật mã vang lên, Mạc Khải Liêm mang theo mệt mỏi trở về nhà, căn nhà sáng bừng chờ anh trở về, chứ không tăm tối, lạnh lẽo như hàng ngàn lần trước đây.
Mạc Uyển Dư đi nhanh tới, cầm lấy chiếc áo vest anh khoác ở khuỷu tay:
Để em đỡ anh.
Mạc Khải Liêm bật cừoi: Anh chưa say tới mức như vậy đâu.
Nhưng vẫn choàng tay qua vai cô, để cô đỡ mình vào.
Cô đưa anh tới ghế sofa, Mạc Khải Liêm bắt lấy tay cô, không muốn để cô đi.
Mạc Uyển Dư: Em vào bếp nấu nước giải rượu cho anh.
TV vẫn đang chiếu bộ phim hoạt hình mà Mạc Uyển Dư đang xem dở, anh cũng ngồi xem, chờ cô lấy nước ra cho mình.
Mạc Khải Liêm đỡ lấy bát nước từ tay cô, tu một hơi hết sạch.
Mạc Uyển Dư:Có khó uống không?
Mạc Khải Liêm:Em thử một chút không phải sẽ biết sao.
Nói rồi kéo cô ngồi lên đùi mình, rồi anh phủ lên đôi môi cô.
Tư thế gần gũi, quá mức mờ ám, Mạc Uyển Dư vẫn không quen với sự tiếp xúc thân mật với anh.
Mạc Uyển Dư nhíu mày khó chịu vì vị đắng lan ra trong miệng, đây hẳn