Editor: Aubrey.
"Ninh Đường, chúng ta..."
"Kết hôn?" Ninh Đường đột nhiên hỏi.
Cố Quân Dao hoảng hồn, vội vàng đạp phanh xe, khiến cho chiếc Maybach rung mạnh. Ninh Đường phản xạ không kịp, thân thể nghiêng về phía trước, cũng may là có dây an toàn vịn lại, nếu không đã va vào kính chắn gió rồi.
Cố Quân Dao thở hồng hộc: "Em, em vừa nói cái gì?!"
Không biết Ninh Đường bị đụng ở chỗ nào, sắc mặt cậu trắng bệch, trong điện thoại vang lên giọng của Chu Mạt: "Sao thế? Sao thế? Tiểu Đường! Cậu còn sống không?"
Ninh Đường không để ý tới Cố Quân Dao đang đổ đầy mồ hôi, cậu hỏi Chu Mạt: "Lễ cưới của Tả Châu hả? Anh ta kết hôn với ai?"
Chu Mạt: "Nữ nghệ sỹ hạng A, Phan Nguyệt! Cô ấy học nhảy từ nhỏ nên dáng người rất là đẹp, cuộc hôn nhân của hai người này quả là xứng đôi vừa lứa, hơn một nửa giới giải trí ủng hộ bọn họ. Cậu cũng được mời đó, nhớ đi nha!"
Năm nay Tả Châu 28 tuổi, anh đã từng đoạt giải thưởng nam diễn viên chính xuất sắc nhất trong buổi lễ liên hoan phim Kim Lộc, với nhân vật nam chính trong bộ phim 'Bồ công anh đón gió'.
Một nghệ sỹ ở độ tuổi 28 không được tính là trẻ, nhưng cũng không quá già, quả thật là độ tuổi đẹp nhất để kết hôn. Với lại, anh và Phan Nguyệt là môn đăng hộ đối, nam tài tử và nữ nghệ sỹ hạng A, cả hai đều chưa từng có scandal. Khi bọn họ công bố tin tức kết hôn ở trên mạng, có nhiều lời chúc phúc hơn là sự phản đối.
Ninh Đường nói: "Dĩ nhiên phải đi chứ."
Cậu trò chuyện với Chu Mạt một hồi, nghe nói người chiến thắng sự kiện 'Đêm Bày Tỏ' là Nhiếp Uyển Lệ, Ninh Đường nói chúc mừng, Chu Mạt cũng gửi lời cảm ơn Ninh Đường vì đã giúp bọn họ vượt qua cơn bão này.
Xong việc, Ninh Đường mới quay qua nhìn khuôn mặt bối rối của Cố Quân Dao: "Anh sao vậy?"
"Không sao." Cố Quân Dao mím môi: "Hồi nãy em nói kết hôn làm anh giật mình."
"Tả Châu kết hôn khiến anh có phản ứng lớn như vậy sao?" Ninh Đường không hiểu gì: "Lúc nãy anh định nói gì với em, trước câu kết hôn ấy."
"À." Anh quên mất tiêu rồi.
Để giảm bớt sự lúng túng, Cố Quân Dao vắt óc suy nghĩ, đột nhiên hai mắt sáng lên: "Anh muốn hỏi em đi ăn không? Nếu em chưa ăn, anh sẽ dẫn em đi ăn khuya."
Quả thật Ninh Đường hơi đói bụng, cậu thành thật gật đầu.
Trùng hợp ở phía trước có một quán thịt nướng, Cố Quân Dao đậu xe, cải trang một chút rồi xuống xe với Ninh Đường.
Mặc dù Cố Quân Dao xuất thân từ một gia tộc quyền thế, nhưng bởi vì từ nhỏ đã quen với cuộc sống bình dân khi ở cùng với Triệu Tuệ Lam. Anh chưa bao giờ chê bai những quán ăn ven đường này, cũng như không chê bàn ghế nhựa của họ.
Cố Quân Dao đi gọi đồ ăn, Ninh Đường mở bịch đậu phộng ra nhâm nhi.
Cậu hơi mơ hồ về mối quan hệ hiện tại của cậu và Cố Quân Dao, nói thế nào nhỉ? Lúc chia tay, cậu đã quyết tâm sẽ tránh xa Cố Quân Dao, nhưng sau đó đột nhiên xảy ra chuyện đạo nhạc của Tô Hàng, Cố Quân Dao đã giúp cậu một chuyện lớn như vậy, nên cậu buộc phải trả ơn.
Không thể làm người yêu, vậy làm bạn có được không?
Ninh Đường không rõ, có lẽ mối quan hệ hiện tại của cậu và Cố Quân Dao không phải là bạn mà cũng không phải là người xa lạ. Có thể xem là một người quen.
Cố Quân Dao ngồi xuống, anh cầm ly rượu lên uống cạn.
Trong quán chỉ có hai bàn có khách, buôn bán khá ế ẩm, ông chủ nướng xong thịt heo và mực rất nhanh.
Hai người đàn ông với vóc dáng to cao dùng bữa ở quán thịt nướng, tuy chỉ ngồi trong góc khuất nhưng cũng đủ bắt mắt. Hai cô gái ngồi ở bàn gần đó thì thầm, một người trong đó lộ ra ánh mắt kinh ngạc, rồi cười khúc khích vì thích thú.
Ninh Đường sợ sáng mai thức dậy sẽ thấy tin tức mới về Súp Nấm có nội dung đại loại là 'Nửa đêm ở quán thịt nướng, bắt gặp hai người có một cuộc hẹn hò ngọt ngào!', cậu đành thu mình vào góc tối.
Sau đó, cậu thấy hai cô gái kia đi về phía bên này.
Ngay lúc Ninh Đường muốn nhắc nhở Cố Quân Dao, cô gái cột tóc đuôi ngựa cố nén sự ngạc nhiên, nhỏ giọng hỏi: "Xin lỗi, anh có phải là Ninh Đường không?"
Ninh Đường ngạc nhiên: "Tôi?"
Lẽ ra phải hỏi ảnh đế là Cố Quân Dao chứ?
"Thật sự là anh!" Cô gái nhỏ kích động ôm lấy người bạn của mình: "Em thật hạnh phúc khi được gặp thần tượng của mình!"
Ninh Đường: "..."
Cố Quân Dao nở nụ cười, nếu như Ninh Đường nhìn thấy thì sẽ nhận ra sự cưng chiều từ tận đáy lòng trong nụ cười của anh.
Cô gái nhỏ suýt khóc: "Tụi em là sinh viên của học viện âm nhạc, tụi em rất ngưỡng mộ anh. Có một học trưởng vừa đẹp trai vừa xuất sắc như vậy, em có thể xin phép được chụp hình với anh một tấm không?"
Là một người đại diện đã quen với những cảnh nghệ sỹ được tôn thờ, nhưng đây là lần đầu tiên Ninh Đường là người trong cuộc. Cậu bị bất ngờ, ngơ ngác chụp hình với cô gái kia.
Người giúp họ chụp hình là cô gái còn lại, cô quay đầu, vô tình nhận ra Cố Quân Dao, thiếu chút nữa hét lên: "Súp Nấm! Súp Nấm thật kìa! Trời ơi! Tôi xỉu mất, a a a!!!"
Cũng may đang là đêm khuya, trên đường không có nhiều người, bàn khách còn lại là hai thanh niên trông có vẻ bất lương, bọn họ chỉ lo ăn, vừa nhìn là biết không phải là kiểu người theo đuổi thần tượng. Nếu không, nghe cô gái kia la lên, Ninh Đường và Cố Quân Dao sẽ không ăn được chầu thịt nướng này.
Tuy đây chỉ là một quán cóc bình thường, nhưng tay nghề của chủ quán rất tốt. Ninh Đường ăn vài xiên thịt, hai cái bánh bao hấp, đã cảm thấy hơi no rồi.
Cố Quân Dao uống hết nửa chai rượu, đưa nửa chai còn lại cho Ninh Đường, nhưng cậu lại từ chối.
Cố Quân Dao hỏi: "Tết Nguyên Đán em có về nhà không?"
Cố Quân Dao biết tình hình trong nhà của Ninh Đường, dù đến tết hay đến ngày lễ, Ninh Đường cũng chẳng thèm về nhà. Trước đây, mỗi đêm giao thừa cậu sẽ đón cùng với anh.
Ninh Đường nói: "Chu Mạt không có giành được vé máy bay, em dự định sẽ đón giao thừa với cậu ấy, anh thì sao?"
Ninh Đường không về nhà vào ngày lễ, Cố Quân Dao cũng vậy.
Ninh Đường không biết nhiều về gia cảnh của Cố Quân Dao, cậu từng là người đại diện kiêm người yêu của anh, nhưng