Editor: Aubrey.
Sau khi tiễn Trương Chấn Đông, Ninh Đường trở về khách sạn, suốt hai ngày trời cậu không được ngủ, vừa nằm lên giường là ngủ như chết.
Lúc tỉnh lại thì trời đã tối, bây giờ cậu mới nhớ là điện thoại của mình chưa mở máy, cậu lấy ra khởi động máy. Vừa mở lên là đã bị hàng loạt tin nhắn oanh tạc, cậu tự động bỏ qua những tin không quan trọng, chỉ tập trung vào mấy tin nhắn của Cố Quân Dao.
Ninh Đường hơi do dự, cuối cùng vẫn mở ra.
Ngón tay lướt nhanh trên màn hình, qua loa đọc cho xong tin nhắn, sau đó mới mở tin nhắn thoại.
"Không muốn về nhà thì đừng có về nữa! Cũng đừng có gọi lại cho anh, anh cảm thấy phiền lắm!"
Cố Quân Dao là kiểu người như vậy.
Tính khí kém, tính cách kỳ cục, thói quen sinh hoạt rất lập dị, lúc nào cũng muốn có người dỗ cho anh vui vẻ.
Vì hiểu quá rõ tính tình của Cố Quân Dao, Ninh Đường có thể dịch lại mớ hỗn độn này là: Mau về nhà, gọi điện thoại cho anh.
Riêng cái câu 'anh cảm thấy phiền lắm', chắc là anh ta giận mình rồi.
Đối với Cố Quân Dao, mỗi lần anh bị người ngoài chọc tức là sẽ về nhà tìm kiếm sự an ủi, nếu Ninh Đường không ở nhà an ủi anh, như vậy trong mắt anh, cậu đã phạm phải tội ác tày trời. Anh không đi trả thù kẻ gây sự, mà chỉ giận chó đánh mèo với Ninh Đường, nếu như cậu không chịu an ủi anh.
Giống như hiện tại vậy.
Cố Quân Dao đúng là đang rất giận Cố Sâm và Cố Tu Triết, nhưng đối với việc Ninh Đường không ở nhà, cũng không tìm được người càng giận hơn.
Nếu là trước đây, Ninh Đường quên trả lời điện thoại, thì cậu sẽ xin lỗi, giải thích, nằm ngang mặc cho anh đánh.
Còn bây giờ, Ninh Đường quăng điện thoại qua một bên, không để ý nữa.
Cậu tiếp tục ngủ.
Có thể là lúc nãy nhìn thấy Cố Quân Dao nổi giận, nên bây giờ cậu đột nhiên mơ thấy anh.
Đó là năm đầu tiên hai người gặp gỡ.
Thời trung học, Ninh Đường mười bảy tuổi, Cố Quân Dao mười tám tuổi.
Ban đầu, cậu chỉ nghe các bạn học trong trường nói với nhau, hay gọi người kia là học trưởng, cũng là người có giá trị nhan sắc và trí tuệ cao nhất, lần nào thi cử cũng chiếm vị trí số một, ngay cả bảng vinh danh cũng bị cậu học sinh đó chiếm trọn.
Lúc đó, học sinh trong trường hay nói một câu là: Ai muốn được tận mắt nhìn thấy học bá? Vậy thì sang năm hai tìm Ninh Đường, năm ba thì tìm Cố Quân Dao, chính là hai sát thủ chuyên tàn sát bảng vinh danh, cực kỳ tàn nhẫn!
Lúc đó còn có người nói, chỉ tiếc hai người không học cùng khối. Nếu không, chắc chắn hai người sẽ có màn so tài với nhau, hai học bá đối chọi gay gắt, tình cảnh như vậy thật kịch tính!
Tuy nhiên, tin đồn và đời thực luôn luôn không giống nhau, Ninh Đường rất có hứng thú với cậu học sinh kia. Đặc biệt là từ khi diễn đàn trường đăng tin về 'couple song học bá', được một đám hủ nữ ở bên dưới điên cuồng gặm đường, hăng hái đến mức không còn biết trời trăng mây đất là gì.
Ninh Đường còn nhớ hôm đó thời tiết rất đẹp, trời quang mây tạnh, cậu đi ngang qua sân thể thao để về lớp, tình cờ nhìn thấy Cố Quân Dao đang chạy như bay trên sân, như một con ngựa hoang vừa được thoát dây cương liều mạng chạy trên thao trường vậy, dáng vẻ như quyết tâm giành được chức vô địch ấy khiến cho Ninh Đường thán phục một phen.
Cậu nghĩ nếu như mình cũng có được thể trạng như vậy, đi làm người giao hàng chắc sẽ kiếm được rất nhiều tiền.
Cậu cứ đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn Cố Quân Dao chạy đủ mười vòng sân.
Trước khi cậu đi ngang qua đây, không biết anh ta chạy được bao nhiêu vòng rồi?
Cố Quân Dao chạy thêm một hồi, mệt đến mức hai đầu gối mềm nhũn, trực tiếp ngồi bệch trên sân cỏ.
Thấy người ta thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa như vậy, Ninh Đường cảm thấy cứ tiếp tục như vậy thì không được. Cậu do dự đi tới, từ trên cao nhìn xuống người đang được vô số các bạn nữ kêu gào vây quanh: "Hơi thở chưa ổn định thì không được nằm hoặc ngồi, đứng dậy đi."
Cố Quân Dao đặt một tay lên ngực, tay còn lại để lên trán che ánh nắng, nghe có người gọi, anh dời tay qua, nhìn lên, kinh ngạc thốt: "Cậu..."
"Ninh Đường." Cậu ấy nói: "Ninh trong sự yên tĩnh, Đường trong hoa hải đường."
"Ồ." Cố Quân Dao lẩm bẩm: "Cậu là ôn nhuận, thanh cao, nhã nhặn học đệ thụ phải không?"
Ninh Đường kinh ngạc: "Hả?"
Tà mị, bá đạo, sủng nịch, học trưởng công nở nụ cười: "Không có gì."
Cố Quân Dao chống đất ngẩng đầu, đón lấy ánh mặt trời, khuôn mặt của anh đẹp đến mức gần như không có một góc chết nào: "Giọng của cậu thật êm tai."
Ninh Đường: "Vậy sao?"
"Ừ. Đúng rồi, tôi có cái này cho cậu." Cố Quân Dao lấy ra một chiếc vòng đeo tay trong túi áo đưa cho cậu: "Nếu thích thì giữ lại, không thì giúp tôi vứt nó đi."
Ninh Đường cầm lấy quan sát, ra là một chiếc vòng được xâu bằng đậu đỏ.
Đậu đỏ vốn tượng trưng cho sự thầm mến.
Cố Quân Dao đang thích ai sao?
Chắc là không đâu.
Vì cậu chưa từng thấy ở bên cạnh Cố Quân Dao có người đặc biệt nào, tuy có không ít người thích anh, nhưng anh không có hứng thú với bất kỳ người nào, ngoại trừ Ninh Đường.
Đối với con gái thì làm lơ, đối với con trai thì thờ ơ, chỉ có đối với Ninh Đường là Cố Quân Dao đặc biệt quan tâm, điều này khiến cho Ninh Đường vô cùng kinh ngạc.
Ở chung với nhau một thời gian, Ninh Đường phát hiện có người thường xuyên nhìn lén Cố Quân Dao. Hơn nữa, những người này không phải là học sinh trong trường, sau này còn có cả học sinh tiểu học cho đến những bà cô trung niên, không tụ lại một chỗ