Editor: Aubrey.
Liên quan đến chuyện của Cố Quân Dao, Ninh Đường đã sớm chuẩn bị tâm lý, thay vì phí thời gian vô ích, cậu thà trực tiếp đối đầu với Tô Hàng.
Kết quả, tất nhiên là tan rã trong không vui.
Ninh Đường bắt taxi về công ty, vào công ty, ai gặp cậu cũng chào hỏi, cậu ấn thang máy đi lên tầng cao nhất. Ninh Đường gõ cửa phòng làm việc của Uông tổng, tổng giám đốc của Kim Sa, mở cửa bước vào.
"Ồ! Tiểu Ninh về rồi à? Mau qua đây, mau qua đây." Uông tổng nhiệt tình bắt chuyện trước, cầm nhánh trúc yêu quý của mình lên, cười ha ha hỏi: "Thế nào? Có đẹp không? Chị dâu của cậu mang từ ngoài đảo về đó."
Ninh Đường vốn không rành mấy chuyện liên quan đến cây cối, chỉ có thể cứng nhắc đáp: "Đẹp lắm."
Uông tổng cũng không làm khó cậu, cười hỏi: "Chuyện hợp tác với Hạ đạo thế nào rồi?"
Ninh Đường trả lời: "Tỉ lệ khoảng 6/10, nếu như Cố Quân Dao chịu làm khách mời, tỉ lệ Diệp Trác Nhạc được nhận vai nam hai sẽ tăng lên 9/10."
Uông tổng gật đầu: "Cả hai đều là nghệ sỹ của công ty, đều là trách nhiệm của cậu, có thể nói là anh em chung một nhà. Hỗ trợ cho nhau là chuyện nên làm, việc này cậu lo liệu, dù gì Cố Quân Dao cũng nghe lời cậu nhất."
Ninh Đường đáp vâng, nhưng có một chuyện cậu phải nói trước kẻo sau này gây mất lòng: "Cố Quân Dao bây giờ không còn là Cố Quân Dao năm xưa nữa, thân phận hiện tại của anh ấy... Nếu anh ấy không chịu đi, tôi cũng không thể ép được."
Dĩ nhiên Uông tổng hiểu, địa vị hiện tại của Cố Quân Dao trong giới giải trí này quá nguy hiểm, ai dám đắc tội anh chính là đắc tội với Cố lão gia, đâu có ai có lá gan đó!
"Tôi gọi cậu tới cũng là vì việc này." Uông tổng huơ tay, ra hiệu Ninh Đường ngồi xuống: "Cố Quân Dao ký hợp đồng với Kim Sa vào năm hai mươi tuổi, cuối năm nay là hết hạn. Vậy nên, cậu xem..."
Ninh Đường đi thẳng vào vấn đề: "Ngài muốn gia hạn hợp đồng?"
"Tất nhiên." Uông tổng trợn to mắt: "Trước tiên, không nói đến chỗ dựa của Cố Quân Dao, chỉ tính riêng thân phận ảnh đế của cậu ấy, như vậy có nghĩa là gì? Cậu ta chính là cây rụng tiền di động, tiền đó, cậu biết không? Có tiền muốn sai quỷ cũng được!"
Ninh Đường nhịn cười: "Nhưng tôi e rằng 80% anh ấy sẽ không chịu gia hạn."
"Đó là chuyện đang làm tôi đau đầu." Uông tổng trưng ra vẻ mặt sầu não.
Ninh Đường thì rất bình tĩnh với việc này: "Trên thế giới này, không có bữa tiệc nào không tàn, cho dù Cố Quân Dao có rời khỏi Kim Sa, cũng sẽ không cạnh tranh với ngài. Rất có thể anh ấy sẽ mở công ty riêng, ngài không cần lo lắng."
"Nhưng mà tôi cần tiền!" Uông tổng khóc không ra nước mắt, nhào tới trước mặt Ninh Đường, cầu xin: "Cậu ta nghe lời cậu nhất mà, đi cầu xin cậu ta giúp tôi được không? Bằng bất cứ giá nào cũng phải được, cho dù là..."
Uông tổng nhìn cơ thể thon gầy của Ninh Đường bằng cặp mắt ám muội: "Cậu ấy có yêu cầu chuyện kia, cậu cũng phải đồng ý."
Ninh Đường: "..."
"Nếu như cậu thành công, tôi sẽ cho cậu nghỉ phép ba tháng, cậu muốn đi khắp thế giới cũng được, tôi sẽ bao hết chi phí đi lại và ăn uống cho cậu. Ngoài ra, còn cho cậu thêm tiền thưởng." Uông tổng giơ ra sáu ngón tay, nhưng thấy hơi thiếu thiếu, ông hào phóng giơ thêm một ngón.
Ninh Đường: "...Tôi, sẽ cố gắng hết sức, nhưng không đảm bảo kết quả."
Uông tổng mừng ra mặt: "Ninh bảo bối! Tôi yêu cậu quá đi mất, cậu đúng là cây lộc của tôi!"
Năm nay Uông tổng đã ngoài bốn mươi, hiện tại trên người mặc âu phục, mang giày da, rất ra dáng tinh anh, tóc tai xịt keo được chải chuốt tỉ mỉ. Ông nổi tiếng là yêu tiền như mạng, tên của công ty là Kim Sa, ý trên mặt chữ, là vàng nhiều như cát.
Uông tổng: "Gần đây công ty mới tuyển thêm mấy người mới, một người tốt nghiệp từ trường lớp chính quy, hai người là tình cờ gặp ngoài đường. Tôi đã đi gặp họ, vẻ ngoài cũng không tệ, rất có tiềm năng làm người nổi tiếng, tôi dự định thành lập một ban nhạc. Vị trí center là Tô Hàng, chỉ cần có cậu ta gia nhập là fans sẽ rất phấn khích, tôi sẽ cho người dạy cho cậu ta kiến thức về âm nhạc trong nước, cậu cảm thấy thế nào?"
Ninh Đường gật đầu: "Có Uông tổng ra tay, dĩ nhiên sẽ mã đáo thành công."
"Tôi thích nghe câu này của cậu." Uông tổng đắc ý: "Cậu rất có mắt nhìn người, chờ gộp đủ người tôi sẽ gọi cho cậu."
Uông tổng vô cùng tự tin, Ninh Đường suy nghĩ, chờ sau khi mình rời khỏi Cố Quân Dao, dưới trướng chỉ có mỗi Diệp Trác Nhạc thì không đủ, quả thật cậu phải tìm thêm người quản lý.
Một ban nhạc nam à... Ninh Đường nhìn số trên thang máy giảm dần, hai tay dần siết chặt.
Ninh Đường lái xe về nhà.
Bất ngờ là, Cố Quân Dao cũng ở nhà.
Sau sự kiện bắt cóc, Ninh Đường đã cắt bớt lịch làm việc cho Cố Quân Dao. Bình thường anh bận đến nỗi từ sáng đến tối không thấy ở nhà, còn bây giờ thì rảnh đến nỗi lông cũng sắp mọc dài như tóc.
"Em còn biết đường về?" Vừa vào nhà, Cố Quân Dao đã gắt gỏng với cậu.
Ninh Đường đóng cửa lại, không có ý định cởi giày: "Anh không cho em về, vậy em ra khách sạn ngủ."
Cố Quân Dao: "..."
Thấy anh không có phản ứng, Ninh Đường quay đầu đi.
"Đứng lại!" Cố Quân Dao cuống lên, ba chân bốn cẳng kéo tay Ninh Đường: "Em muốn quậy gì nữa?"
Ninh Đường liếc anh, ánh mắt như muốn nói là anh cầu xin em ở lại đấy, cởi giày vào nhà.
Cố Quân Dao: "..."
Đệt!
"Anh chỉ đi ăn với bạn mà không nói với em thôi mà, em đang tỏ thái độ gì với anh vậy? Hơn nữa, Tô Hàng cũng không phải ai xa lạ, từng học chung trường cấp ba với anh, em cũng biết cậu ấy mà. Anh đi gặp bạn cũ của mình không được sao? Chỉ vì vậy mà em giận anh?" Cố Quân Dao tức giận hỏi.
Ninh Đường khó hiểu nhìn anh.
Rốt cuộc ai mới là người đang giận?
"Anh muốn đi ăn với ai, muốn gặp ai thì tùy." Ninh Đường treo áo khoác lên: "Không cần báo cáo với em."
Cố Quân Dao khoanh tay, nguy hiểm nhìn cậu: "Anh còn chưa hỏi em hai ngày nay đi đâu, vậy mà em trách móc anh."
Ninh Đường đáp: "Em đến Hỗ thị công tác."
Cố Quân Dao muốn bùng nổ: "Sao không cho anh biết?!"
Sao phải nói cho anh? Anh đi đâu có nói cho tôi biết không? Anh đi gặp Tô Hàng, tôi có được biết không? Anh coi tôi là cậu ta... Có nói cho tôi biết không?
Lửa giận trong lòng Ninh Đường càng ngày càng cao, suýt chút nữa không kiềm được phun trào. Cậu cắn răng, miễn cưỡng bình tâm lại.
Thôi.
Dù sao cũng sắp không tổn thương nhau được nữa.
"Em không kịp